古诗词

游栖岩寺呈提刑学士毅夫兄

晁补之

飞楼压城城跨野,黄河逶迤避条华。fēi lóu yā chéng chéng kuà yě,huáng hé wēi yí bì tiáo huá。
城南鸟道拱高岩,入谷车箱不容马。chéng nán niǎo dào gǒng gāo yán,rù gǔ chē xiāng bù róng mǎ。
解鞍初步石苔青,细泉鸣绕竹间亭。jiě ān chū bù shí tái qīng,xì quán míng rào zhú jiān tíng。
肩舆直上十八折,维以采丝双巨縆。jiān yú zhí shàng shí bā zhé,wéi yǐ cǎi sī shuāng jù gēng。
我行枉矢复蛇蹙,三步一呼劳我仆。wǒ xíng wǎng shǐ fù shé cù,sān bù yī hū láo wǒ pū。
前旌已作鹤穿云,后队方如蚁缘木。qián jīng yǐ zuò hè chuān yún,hòu duì fāng rú yǐ yuán mù。
千条倒涧淙大壑,百丈层冰冻垂瀑。qiān tiáo dào jiàn cóng dà hè,bǎi zhàng céng bīng dòng chuí pù。
无云而云苍翠横,无风而风??声。wú yún ér yún cāng cuì héng,wú fēng ér fēng qiào yào shēng。
崖穷东转路忽平,长杨老柏森成城,朱栏碧砌上窈冥。yá qióng dōng zhuǎn lù hū píng,zhǎng yáng lǎo bǎi sēn chéng chéng,zhū lán bì qì shàng yǎo míng。
莲花三峰只对面,仙人玉女如相迎。lián huā sān fēng zhǐ duì miàn,xiān rén yù nǚ rú xiāng yíng。
却临北岭望吾郭,万瓦一垤令人惊。què lín běi lǐng wàng wú guō,wàn wǎ yī dié lìng rén jīng。
孔侯翛然顾我语,高真之居隔风雨,下视人寰如此许。kǒng hóu xiāo rán gù wǒ yǔ,gāo zhēn zhī jū gé fēng yǔ,xià shì rén huán rú cǐ xǔ。
此中岂但蛮触微,千古纷争几是非。cǐ zhōng qǐ dàn mán chù wēi,qiān gǔ fēn zhēng jǐ shì fēi。
我言人处世,此见释氏义。wǒ yán rén chù shì,cǐ jiàn shì shì yì。
人食地上谷,足固不离地。rén shí dì shàng gǔ,zú gù bù lí dì。
我今正在阿堵中,与君安得生两翅。wǒ jīn zhèng zài ā dǔ zhōng,yǔ jūn ān dé shēng liǎng chì。
却忆隋文驾六龙,意比姬满朝河宗。què yì suí wén jià liù lóng,yì bǐ jī mǎn cháo hé zōng。
当时万骑留山麓,登临已卷长江东。dāng shí wàn qí liú shān lù,dēng lín yǐ juǎn zhǎng jiāng dōng。
翠微宫里亦如此,依然古殿对乔松。cuì wēi gōng lǐ yì rú cǐ,yī rán gǔ diàn duì qiáo sōng。
何况山中携妓裴御史,犹唱当时霜月空。hé kuàng shān zhōng xié jì péi yù shǐ,yóu chàng dāng shí shuāng yuè kōng。
与君江南厌山水,香垆双剑俱梦中。yǔ jūn jiāng nán yàn shān shuǐ,xiāng lú shuāng jiàn jù mèng zhōng。
异乡同宦对绝景,令我不指东飞鸿。yì xiāng tóng huàn duì jué jǐng,lìng wǒ bù zhǐ dōng fēi hóng。
立戒兵厨酿春酒,要看雪尽山花红。lì jiè bīng chú niàng chūn jiǔ,yào kàn xuě jǐn shān huā hóng。
不须堕泪似羊守,且可骑马同山公。bù xū duò lèi shì yáng shǒu,qiě kě qí mǎ tóng shān gōng。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

题庐山

晁补之

南康南麓江州北,五百僧房缀蜜脾。nán kāng nán lù jiāng zhōu běi,wǔ bǎi sēng fáng zhuì mì pí。
尽是庐山佳绝处,不知何处合题诗。jǐn shì lú shān jiā jué chù,bù zhī hé chù hé tí shī。

开先寺前望瀑布

晁补之

白虹昼下昆仑顶,半入青林久不回。bái hóng zhòu xià kūn lún dǐng,bàn rù qīng lín jiǔ bù huí。
下洞水轮穿地底,冰崖吼怒却重来。xià dòng shuǐ lún chuān dì dǐ,bīng yá hǒu nù què zhòng lái。

栖贤寺三峡桥

晁补之

绝壁秋标天外剑,深溪冬吼地中雷。jué bì qiū biāo tiān wài jiàn,shēn xī dōng hǒu dì zhōng léi。
上宫未信无人到,朱阁飞从顶上来。shàng gōng wèi xìn wú rén dào,zhū gé fēi cóng dǐng shàng lái。

旧说庐山有紫芝田百亩人莫得见偶于开先栖贤林中步两日各得一枝正紫如玉戏成一首

晁补之

千古芝田人不到,深林继日拾琼瑰。qiān gǔ zhī tián rén bù dào,shēn lín jì rì shí qióng guī。
从今为记晁夫子,曾到芝田百亩来。cóng jīn wèi jì cháo fū zi,céng dào zhī tián bǎi mǔ lái。

宫亭神甚灵云有婢名如愿以借客有所求叩如愿即获神又能于湖心分风使上下各得顺风故刘删诗云回舻乘派水举棹逐分风

晁补之

同舟自古无胡越,南北东西路不同。tóng zhōu zì gǔ wú hú yuè,nán běi dōng xī lù bù tóng。
不问宫亭借如愿,只求四面与分风。bù wèn gōng tíng jiè rú yuàn,zhǐ qiú sì miàn yǔ fēn fēng。

彦鲁?字号卷余擢为开封第三用彦鲁韵

晁补之

寂寂醒醒谁得知,万重故纸压须弥。jì jì xǐng xǐng shuí dé zhī,wàn zhòng gù zhǐ yā xū mí。
不缘饶舌丰干道,拾得山间底小儿。bù yuán ráo shé fēng gàn dào,shí dé shān jiān dǐ xiǎo ér。

孔雀院后蒙泉

晁补之

檐头山作屏当砌,石眼泉为镜照窗。yán tóu shān zuò píng dāng qì,shí yǎn quán wèi jìng zhào chuāng。
我亦困蒙如可击,此泉从户到西江。wǒ yì kùn méng rú kě jī,cǐ quán cóng hù dào xī jiāng。

贵溪徐氏招隐园昔王表避乱居此山依之者数千家其诗云逍遥入南斗者也

晁补之

鬼谷西来一丈清,三山箕拱慰高情。guǐ gǔ xī lái yī zhàng qīng,sān shān jī gǒng wèi gāo qíng。
时平尚欲依王表,南斗逍遥毕此生。shí píng shàng yù yī wáng biǎo,nán dòu xiāo yáo bì cǐ shēng。

遇赦北归

晁补之

山犹故险水犹奔,无复前年溅泪痕。shān yóu gù xiǎn shuǐ yóu bēn,wú fù qián nián jiàn lèi hén。
自是人心随境别,橹声帆色尽君恩。zì shì rén xīn suí jìng bié,lǔ shēng fān sè jǐn jūn ēn。

移笇山五杉归植里第

晁补之

一丘一壑感归心,过尽青山几茂林。yī qiū yī hè gǎn guī xīn,guò jǐn qīng shān jǐ mào lín。
自载五杉如碧凤,欲看春雨舞庭阴。zì zài wǔ shān rú bì fèng,yù kàn chūn yǔ wǔ tíng yīn。

皖口寄怀前太平守陈公度

晁补之

常爱东陵早拂衣,我行曾不叩荆扉。cháng ài dōng líng zǎo fú yī,wǒ xíng céng bù kòu jīng fēi。
凭君天柱峰头望,看我扁舟几日归。píng jūn tiān zhù fēng tóu wàng,kàn wǒ biǎn zhōu jǐ rì guī。

钟山有石故名

晁补之

江上秋涛喷玉岩,风锼月鍊白云缄。jiāng shàng qiū tāo pēn yù yán,fēng sōu yuè liàn bái yún jiān。
为君一叩无人境,要听洪钟出万杉。wèi jūn yī kòu wú rén jìng,yào tīng hóng zhōng chū wàn shān。

初上安仁滩清见毛发其中奇石五色可掇拾也从县令借图经溪曰云锦溪村曰玉石村

晁补之

行尽江南最远山,却寻干越上清滩。xíng jǐn jiāng nán zuì yuǎn shān,què xún gàn yuè shàng qīng tān。
秋晴云锦溪中过,玉石瑰奇一万般。qiū qíng yún jǐn xī zhōng guò,yù shí guī qí yī wàn bān。

弋阳道中

晁补之

千日千程不厌行,一丘一壑可怜生。qiān rì qiān chéng bù yàn xíng,yī qiū yī hè kě lián shēng。
常忧束缚名缰死,斗健寻山却称情。cháng yōu shù fù míng jiāng sǐ,dòu jiàn xún shān què chēng qíng。

齐山怪石森耸其西峰曰小九华

晁补之

山上有山俱巃嵷,谷中通谷更唅呀。shān shàng yǒu shān jù lóng sǒng,gǔ zhōng tōng gǔ gèng hán ya。
借君筇杖穿奇崄,直至西峰小九华。jiè jūn qióng zhàng chuān qí xiǎn,zhí zhì xī fēng xiǎo jiǔ huá。