古诗词

同张子望颜伯仪上关纳凉

晁补之

高阁无风华屋热,正午四邻还往绝。gāo gé wú fēng huá wū rè,zhèng wǔ sì lín hái wǎng jué。
张侯不厌过市烦,呼我柳堤鸣躞蹀。zhāng hóu bù yàn guò shì fán,hū wǒ liǔ dī míng xiè dié。
城如虬背卧逶迤,城上戍楼虬白鬐。chéng rú qiú bèi wò wēi yí,chéng shàng shù lóu qiú bái qí。
一水贯来深宛转,万家围去绿参差。yī shuǐ guàn lái shēn wǎn zhuǎn,wàn jiā wéi qù lǜ cān chà。
嚣尘塞眼那能避,未暇解衣聊扫地。xiāo chén sāi yǎn nà néng bì,wèi xiá jiě yī liáo sǎo dì。
可怜系马著垂杨,可怜台榭对池塘。kě lián xì mǎ zhù chuí yáng,kě lián tái xiè duì chí táng。
无限芳洲生杜若,芙蓉菡萏倚新妆。wú xiàn fāng zhōu shēng dù ruò,fú róng hàn dàn yǐ xīn zhuāng。
鸳鸯相对鸬鹚舞,飞去黄鹂独无语。yuān yāng xiāng duì lú cí wǔ,fēi qù huáng lí dú wú yǔ。
登盘未用伐蛟鼍,苦菜黄瓜亦堪数。dēng pán wèi yòng fá jiāo tuó,kǔ cài huáng guā yì kān shù。
张侯河目须垂膺,齿如明玉嚼寒冰。zhāng hóu hé mù xū chuí yīng,chǐ rú míng yù jué hán bīng。
未须坐上白羽扇,谈言自足驱青蝇。wèi xū zuò shàng bái yǔ shàn,tán yán zì zú qū qīng yíng。
司业高情勿寂莫,仲宣从军良可乐。sī yè gāo qíng wù jì mò,zhòng xuān cóng jūn liáng kě lè。
欲看诗句出嵌崆,更饶酒量开磅礴。yù kàn shī jù chū qiàn kōng,gèng ráo jiǔ liàng kāi bàng bó。
广文憔悴独何人,男儿三十四方身。guǎng wén qiáo cuì dú hé rén,nán ér sān shí sì fāng shēn。
相逢得意吐然诺,俸二百钱终不贫。xiāng féng dé yì tǔ rán nuò,fèng èr bǎi qián zhōng bù pín。
野桥伛偻风吹发,徙倚门关临嵽嵲。yě qiáo yǔ lóu fēng chuī fā,xǐ yǐ mén guān lín dié niè。
江湖平日忆苏侯,更咏夕阳明观阙。jiāng hú píng rì yì sū hóu,gèng yǒng xī yáng míng guān quē。
人语喧喧未听回,木兰晚放水萍开。rén yǔ xuān xuān wèi tīng huí,mù lán wǎn fàng shuǐ píng kāi。
黄昏下马天似漆,急雨倾屋翻狂雷。huáng hūn xià mǎ tiān shì qī,jí yǔ qīng wū fān kuáng léi。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

省曹梦游山示无斁

晁补之

万里归来兄弟乐,百年多病井庐思。wàn lǐ guī lái xiōng dì lè,bǎi nián duō bìng jǐng lú sī。
如何骑马穿靴地,只梦登山著屐时。rú hé qí mǎ chuān xuē dì,zhǐ mèng dēng shān zhù jī shí。

东坡公以种松法授都梁杜子师并为作诗子师求余同赋

晁补之

不学栽桤业种松,未惭履狶笑屠龙。bù xué zāi qī yè zhǒng sōng,wèi cán lǚ xī xiào tú lóng。
许君尽得东坡术,已与先生一事同。xǔ jūn jǐn dé dōng pō shù,yǐ yǔ xiān shēng yī shì tóng。

东坡公以种松法授都梁杜子师并为作诗子师求余同赋

晁补之

长锥散子岩岩遍,短竹扶条岁岁添。zhǎng zhuī sàn zi yán yán biàn,duǎn zhú fú tiáo suì suì tiān。
待得烹茶有松叶,不应更课木奴缣。dài dé pēng chá yǒu sōng yè,bù yīng gèng kè mù nú jiān。

东坡公以种松法授都梁杜子师并为作诗子师求余同赋

晁补之

佩牛未敢邀君出,射虎何当许我从。pèi niú wèi gǎn yāo jūn chū,shè hǔ hé dāng xǔ wǒ cóng。
要看堂堂冠剑叟,苍然十万甲夫中。yào kàn táng táng guān jiàn sǒu,cāng rán shí wàn jiǎ fū zhōng。

自画山水留春堂大屏题其上

晁补之

胸中正可吞云梦,盏里何妨对圣贤。xiōng zhōng zhèng kě tūn yún mèng,zhǎn lǐ hé fáng duì shèng xián。
有意清秋入衡霍,为君无尽写江天。yǒu yì qīng qiū rù héng huò,wèi jūn wú jǐn xiě jiāng tiān。

自画山水寄正受题其上

晁补之

虎观它年青汗手,白头田亩未能闲。hǔ guān tā nián qīng hàn shǒu,bái tóu tián mǔ wèi néng xián。
自嫌麦陇无佳思,戏作南斋百里山。zì xián mài lǒng wú jiā sī,xì zuò nán zhāi bǎi lǐ shān。

次韵芸叟文潜体之观音院题名

晁补之

壁上栖鸦粉剥红,萍游无定得风同。bì shàng qī yā fěn bō hóng,píng yóu wú dìng dé fēng tóng。
故人妙墨何人识,文豹依依雾雨中。gù rén miào mò hé rén shí,wén bào yī yī wù yǔ zhōng。

赠许体之

晁补之

楼下无心卧许公,求田已约暮年同。lóu xià wú xīn wò xǔ gōng,qiú tián yǐ yuē mù nián tóng。
诗来正值花如雪,心事春风浩荡中。shī lái zhèng zhí huā rú xuě,xīn shì chūn fēng hào dàng zhōng。

呈毅父提刑

晁补之

不酌公荣有意哉,可能元亮此公侪。bù zhuó gōng róng yǒu yì zāi,kě néng yuán liàng cǐ gōng chái。
但读离骚政须酒,不应须为菊花来。dàn dú lí sāo zhèng xū jiǔ,bù yīng xū wèi jú huā lái。

十月九日初谒卫真太清宫二首

晁补之

虚庭下拜初形肃,秘殿瞻容更魄惊。xū tíng xià bài chū xíng sù,mì diàn zhān róng gèng pò jīng。
何必囊函窥至妙,始知尘垢负平生。hé bì náng hán kuī zhì miào,shǐ zhī chén gòu fù píng shēng。

十月九日初谒卫真太清宫二首

晁补之

帷间角麈千年白,庭下髯羱一点青。wéi jiān jiǎo zhǔ qiān nián bái,tíng xià rán yuán yī diǎn qīng。
当日乘云无马迹,只今遗木尽龙形。dāng rì chéng yún wú mǎ jì,zhǐ jīn yí mù jǐn lóng xíng。

寄李成季

晁补之

闻驱传节向秦关,何日重来玉笋班。wén qū chuán jié xiàng qín guān,hé rì zhòng lái yù sǔn bān。
犹胜谯都拙司马,苦无官况不教闲。yóu shèng qiáo dōu zhuō sī mǎ,kǔ wú guān kuàng bù jiào xián。

累得周同年锷书

晁补之

谯都司马拙依然,翻手为云绝可怜。qiáo dōu sī mǎ zhuō yī rán,fān shǒu wèi yún jué kě lián。
唯有凤翔周录事,手书连月寄同年。wéi yǒu fèng xiáng zhōu lù shì,shǒu shū lián yuè jì tóng nián。

谯都对酒忆玉函山

晁补之

不遣西楼对玉函,宋谯频缀副车衔。bù qiǎn xī lóu duì yù hán,sòng qiáo pín zhuì fù chē xián。
今年重污花前酒,犹是扬州别驾衫。jīn nián zhòng wū huā qián jiǔ,yóu shì yáng zhōu bié jià shān。

题段吉先小景三首

晁补之

惨澹天云欲雨低,秋山人静鸟声稀。cǎn dàn tiān yún yù yǔ dī,qiū shān rén jìng niǎo shēng xī。
似闻谷响飞黄叶,恐有孙登半岭归。shì wén gǔ xiǎng fēi huáng yè,kǒng yǒu sūn dēng bàn lǐng guī。