古诗词

开梅山

晁补之

开梅山,梅山开自熙宁之五年。kāi méi shān,méi shān kāi zì xī níng zhī wǔ nián。
其初连峰上参天,峦崖盘■阂群蛮。qí chū lián fēng shàng cān tiān,luán yá pán hé qún mán。
南北之帝凿混元,此山不圮藏云烟。nán běi zhī dì záo hùn yuán,cǐ shān bù pǐ cáng yún yān。
跻攀鸟道出荟蔚,下视蛇脊相夤缘。jī pān niǎo dào chū huì wèi,xià shì shé jí xiāng yín yuán。
相夤缘,穷南山。xiāng yín yuán,qióng nán shān。
南山石室大如屋,黄闵之记盘瓠行迹今依然。nán shān shí shì dà rú wū,huáng mǐn zhī jì pán hù xíng jì jīn yī rán。
高辛氏时北有大戎寇,国中下令购头首。gāo xīn shì shí běi yǒu dà róng kòu,guó zhōng xià lìng gòu tóu shǒu。
妻以少女金盈斗,遍国无人有畜狗。qī yǐ shǎo nǚ jīn yíng dòu,biàn guó wú rén yǒu chù gǒu。
厥初得之病耳妇,以盘覆瓠化而走。jué chū dé zhī bìng ěr fù,yǐ pán fù hù huà ér zǒu。
堪嗟吴将军,屈死㹞㹞口。kān jiē wú jiāng jūn,qū sǐ yín yín kǒu。
帝皇下令万国同,事成违信道不容。dì huáng xià lìng wàn guó tóng,shì chéng wéi xìn dào bù róng。
竟以女妻之,狗乃负走逃山中,山崖幽绝不复人迹通。jìng yǐ nǚ qī zhī,gǒu nǎi fù zǒu táo shān zhōng,shān yá yōu jué bù fù rén jì tōng。
帝虽悲思深,往求辄遇雨与风。dì suī bēi sī shēn,wǎng qiú zhé yù yǔ yǔ fēng。
更为独力之衣短后裾,六男六女相婚姻。gèng wèi dú lì zhī yī duǎn hòu jū,liù nán liù nǚ xiāng hūn yīn。
木皮草实五色文,武溪赤髀皆子孙。mù pí cǎo shí wǔ sè wén,wǔ xī chì bì jiē zi sūn。
侏离其声异言语,情黠貌痴喜安土,自以吾父有功母帝女。zhū lí qí shēng yì yán yǔ,qíng xiá mào chī xǐ ān tǔ,zì yǐ wú fù yǒu gōng mǔ dì nǚ。
凌夷夏商间,稍稍病侵侮。líng yí xià shāng jiān,shāo shāo bìng qīn wǔ。
周宣昔中兴,方叔几振旅。zhōu xuān xī zhōng xīng,fāng shū jǐ zhèn lǚ。
春秋绝笔逮战国,一负一胜安可数。chūn qiū jué bǐ dǎi zhàn guó,yī fù yī shèng ān kě shù。
迩来梅山恃险阻,黄茅竹箭霪雾雨。ěr lái méi shān shì xiǎn zǔ,huáng máo zhú jiàn yín wù yǔ。
南人颠踣毙溪弩,据关守隘类穴鼠。nán rén diān bó bì xī nǔ,jù guān shǒu ài lèi xué shǔ。
一夫当其阨,万众莫能武。yī fū dāng qí è,wàn zhòng mò néng wǔ。
欲知梅山开,谁施神禹斧。yù zhī méi shān kāi,shuí shī shén yǔ fǔ。
大使身服儒,宾客盈幕府。dà shǐ shēn fú rú,bīn kè yíng mù fǔ。
檄传徭初疑,叩马卒欢舞。xí chuán yáo chū yí,kòu mǎ zú huān wǔ。
坦然无障塞,土石填溪渚。tǎn rán wú zhàng sāi,tǔ shí tián xī zhǔ。
伊川被发祭,一变卒为虏。yī chuān bèi fā jì,yī biàn zú wèi lǔ。
今虽关梁通,失制后谁御。jīn suī guān liáng tōng,shī zhì hòu shuí yù。
开梅山,开山易,防獠难,不如昔人闭玉关。kāi méi shān,kāi shān yì,fáng liáo nán,bù rú xī rén bì yù guān。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

出城三首

晁补之

桃欲呈红柳弄阴,麦田青已没鞋深。táo yù chéng hóng liǔ nòng yīn,mài tián qīng yǐ méi xié shēn。
春堤细雨篮舆湿,婆饼焦声在竹林。chūn dī xì yǔ lán yú shī,pó bǐng jiāo shēng zài zhú lín。

出城三首

晁补之

故国龙舟休水调,高城雉堞尚云间。gù guó lóng zhōu xiū shuǐ diào,gāo chéng zhì dié shàng yún jiān。
蜀冈朝雨如轻雾,不见春江草外山。shǔ gāng cháo yǔ rú qīng wù,bù jiàn chūn jiāng cǎo wài shān。

出城三首

晁补之

堆案文书无了毕,并堤船舫且萦回。duī àn wén shū wú le bì,bìng dī chuán fǎng qiě yíng huí。
非关董役年年事,自为春郊得得来。fēi guān dǒng yì nián nián shì,zì wèi chūn jiāo dé dé lái。

扬州杂咏七首

晁补之

舶商不入古盐沟,疏凿才争土一抔。bó shāng bù rù gǔ yán gōu,shū záo cái zhēng tǔ yī póu。
未说兴圩灌田事,且还歌吹旧扬州。wèi shuō xīng wéi guàn tián shì,qiě hái gē chuī jiù yáng zhōu。

扬州杂咏七首

晁补之

雷陂新作麦田荒,曾说风兴没两郎。léi bēi xīn zuò mài tián huāng,céng shuō fēng xīng méi liǎng láng。
谁似当年李刺史,春波还引句城塘。shuí shì dāng nián lǐ cì shǐ,chūn bō hái yǐn jù chéng táng。

扬州杂咏七首

晁补之

欲穿九曲通淮子,只费春夫数日工。yù chuān jiǔ qū tōng huái zi,zhǐ fèi chūn fū shù rì gōng。
但见荷花三十里,何须更有大雷宫。dàn jiàn hé huā sān shí lǐ,hé xū gèng yǒu dà léi gōng。

扬州杂咏七首

晁补之

蜀冈茶味图经说,不贡春芽向十年。shǔ gāng chá wèi tú jīng shuō,bù gòng chūn yá xiàng shí nián。
未惜青青藏马鬣,可能辜负大明泉。wèi xī qīng qīng cáng mǎ liè,kě néng gū fù dà míng quán。

扬州杂咏七首

晁补之

皂荚村南三里许,春江不隔一程遥。zào jiá cūn nán sān lǐ xǔ,chūn jiāng bù gé yī chéng yáo。
双堤斗起如牛角,知是隋家万里桥。shuāng dī dòu qǐ rú niú jiǎo,zhī shì suí jiā wàn lǐ qiáo。

扬州杂咏七首

晁补之

龙兴寺里青云干,后土祠中白雪葩。lóng xīng sì lǐ qīng yún gàn,hòu tǔ cí zhōng bái xuě pā。
五百年间城郭改,空留鸭脚伴琼花。wǔ bǎi nián jiān chéng guō gǎi,kōng liú yā jiǎo bàn qióng huā。

扬州杂咏七首

晁补之

杨徐僭盗雄图炽,高吕陵夷霸气阑。yáng xú jiàn dào xióng tú chì,gāo lǚ líng yí bà qì lán。
犹有昆冈作龙虎,千秋原庙奉衣冠。yóu yǒu kūn gāng zuò lóng hǔ,qiān qiū yuán miào fèng yī guān。

题僧法芝钟山诗后

晁补之

明珠出袖四百琲,座有烟霞草木香。míng zhū chū xiù sì bǎi bèi,zuò yǒu yān xiá cǎo mù xiāng。
断取钟山擎石掌,那知不下净名床。duàn qǔ zhōng shān qíng shí zhǎng,nà zhī bù xià jìng míng chuáng。

复和定国惠竹皮枕谑句

晁补之

老来山水兴弥深,不在长安侠少林。lǎo lái shān shuǐ xīng mí shēn,bù zài zhǎng ān xiá shǎo lín。
它日只为林下计,不将锦被作呻吟。tā rì zhǐ wèi lín xià jì,bù jiāng jǐn bèi zuò shēn yín。

和答曾敬之秘书见招能赋堂烹茶二首

晁补之

玉泉吟鼎月隳轮,姑射风标两绝尘。yù quán yín dǐng yuè huī lún,gū shè fēng biāo liǎng jué chén。
只欠何郎窗畔雪,戎葵为我作馀春。zhǐ qiàn hé láng chuāng pàn xuě,róng kuí wèi wǒ zuò yú chūn。

和答曾敬之秘书见招能赋堂烹茶二首

晁补之

一碗分来百越春,玉溪小暑却宜人。yī wǎn fēn lái bǎi yuè chūn,yù xī xiǎo shǔ què yí rén。
红尘它日同回首,能赋堂中偶坐身。hóng chén tā rì tóng huí shǒu,néng fù táng zhōng ǒu zuò shēn。

守蒲过洛思十岁时侍先君寓居泣涕成诗二首

晁补之

建春门外柳依依,迸泪当年彩服嬉。jiàn chūn mén wài liǔ yī yī,bèng lèi dāng nián cǎi fú xī。
穷子更无逢父日,匿王空记看河时。qióng zi gèng wú féng fù rì,nì wáng kōng jì kàn hé shí。