古诗词

和缙云守关彦远浮山作

晁补之

广陵形胜昔所闻,昆冈作轴江为门。guǎng líng xíng shèng xī suǒ wén,kūn gāng zuò zhóu jiāng wèi mén。
西来蜀道从万里,伏堆藏阜争崩奔。xī lái shǔ dào cóng wàn lǐ,fú duī cáng fù zhēng bēng bēn。
盘挐蹙踏得江住,精铁一亩岿然存。pán ná cù tà dé jiāng zhù,jīng tiě yī mǔ kuī rán cún。
半潜屋牖半出户,鼍龟见背熊罴蹲。bàn qián wū yǒu bàn chū hù,tuó guī jiàn bèi xióng pí dūn。
我行平地是绝顶,叹息但以指爪扪。wǒ xíng píng dì shì jué dǐng,tàn xī dàn yǐ zhǐ zhǎo mén。
谁言一水限南北,壅遏势极逾腾骞。shuí yán yī shuǐ xiàn nán běi,yōng è shì jí yú téng qiān。
不然安得江南之山踊跃出,中流浮玉犹崷崒。bù rán ān dé jiāng nán zhī shān yǒng yuè chū,zhōng liú fú yù yóu qiú zú。
操权高视竞瓜分,岛夷索虏何烦述。cāo quán gāo shì jìng guā fēn,dǎo yí suǒ lǔ hé fán shù。
木兰水调更凄凉,延和小语尤苍猝。mù lán shuǐ diào gèng qī liáng,yán hé xiǎo yǔ yóu cāng cù。
周公卜雒贵坦平,亦言有德易以兴。zhōu gōng bo luò guì tǎn píng,yì yán yǒu dé yì yǐ xīng。
真人龙飞狐兔窘,御营周堑压芜城。zhēn rén lóng fēi hú tù jiǒng,yù yíng zhōu qiàn yā wú chéng。
大明寺中老竹在,九曲池上新荷生。dà míng sì zhōng lǎo zhú zài,jiǔ qū chí shàng xīn hé shēng。
君胡闻此不数往,地中顽矿烦嘲评。jūn hú wén cǐ bù shù wǎng,dì zhōng wán kuàng fán cháo píng。
自言家世西湖侧,惯闻洗土开南屏。zì yán jiā shì xī hú cè,guàn wén xǐ tǔ kāi nán píng。
欲空息壤发幽秘,河曲定笑劳精诚。yù kōng xī rǎng fā yōu mì,hé qū dìng xiào láo jīng chéng。
君不见珊瑚玲珑石上吐,海底有山那可睹。jūn bù jiàn shān hú líng lóng shí shàng tǔ,hǎi dǐ yǒu shān nà kě dǔ。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

次韵无极以道寄金山寺佛鉴五绝

晁补之

埋头尘土欲忘年,重过初禅第一天。mái tóu chén tǔ yù wàng nián,zhòng guò chū chán dì yī tiān。
唯有儿童见河性,不将老面共苍然。wéi yǒu ér tóng jiàn hé xìng,bù jiāng lǎo miàn gòng cāng rán。

次韵无极以道寄金山寺佛鉴五绝

晁补之

不应无手是无拳,且看毛端现四天。bù yīng wú shǒu shì wú quán,qiě kàn máo duān xiàn sì tiān。
似向吾家得消息,鼓山馀响尚轰然。shì xiàng wú jiā dé xiāo xī,gǔ shān yú xiǎng shàng hōng rán。

次韵无极以道寄金山寺佛鉴五绝

晁补之

鹙子犹应昧此缘,室中那有久如天。qiū zi yóu yīng mèi cǐ yuán,shì zhōng nà yǒu jiǔ rú tiān。
饶师掷过三千界,浮玉西津故俨然。ráo shī zhì guò sān qiān jiè,fú yù xī jīn gù yǎn rán。

次韵无极以道寄金山寺佛鉴五绝

晁补之

无极世缘如嚼蜡,人言当住夜摩天。wú jí shì yuán rú jué là,rén yán dāng zhù yè mó tiān。
此郎久学无生忍,此事吾知否不然。cǐ láng jiǔ xué wú shēng rěn,cǐ shì wú zhī fǒu bù rán。

次韵无极以道寄金山寺佛鉴五绝

晁补之

鼓角声中特地传,只今鼻孔已撩天。gǔ jiǎo shēng zhōng tè dì chuán,zhǐ jīn bí kǒng yǐ liāo tiān。
不应常作裴休诺,掩口何妨也默然。bù yīng cháng zuò péi xiū nuò,yǎn kǒu hé fáng yě mò rán。

清口怀应书时雪中舟行

晁补之

蚤岁单舟此水滨,雪花都蔽引舟人。zǎo suì dān zhōu cǐ shuǐ bīn,xuě huā dōu bì yǐn zhōu rén。
重来五马真何事,笑雪空成鬓上春。zhòng lái wǔ mǎ zhēn hé shì,xiào xuě kōng chéng bìn shàng chūn。

舟中即事

晁补之

终日平沙望渺弥,青林何许近渔矶。zhōng rì píng shā wàng miǎo mí,qīng lín hé xǔ jìn yú jī。
波冲侧岸深蒲靡,一点穿人翠碧飞。bō chōng cè àn shēn pú mí,yī diǎn chuān rén cuì bì fēi。

鱼沟遇大水

晁补之

沙行水宿几江南,石斗龙求久已谙。shā xíng shuǐ sù jǐ jiāng nán,shí dòu lóng qiú jiǔ yǐ ān。
秋水故应旋面目,顺流东望为君惭。qiū shuǐ gù yīng xuán miàn mù,shùn liú dōng wàng wèi jūn cán。

祝家墩阻水旦起舟人云天上风花顺矣作一绝

晁补之

依依牛马辨平沙,三日扁舟近祝家。yī yī niú mǎ biàn píng shā,sān rì biǎn zhōu jìn zhù jiā。
明日扬帆应复驶,蒸云散乱作风花。míng rì yáng fān yīng fù shǐ,zhēng yún sàn luàn zuò fēng huā。

怀缗居

晁补之

自种双桐已四年,秋来匏瓠小篱穿。zì zhǒng shuāng tóng yǐ sì nián,qiū lái páo hù xiǎo lí chuān。
上床不怕陈登叹,我欲归求许汜田。shàng chuáng bù pà chén dēng tàn,wǒ yù guī qiú xǔ sì tián。

欲求闲局理旧学作

晁补之

莫求致仕且分司,此等刘伶笑妇儿。mò qiú zhì shì qiě fēn sī,cǐ děng liú líng xiào fù ér。
投老寸阴如寸玉,从君了事只名痴。tóu lǎo cùn yīn rú cùn yù,cóng jūn le shì zhǐ míng chī。

欲求闲局理旧学作

晁补之

故园历历眼中分,非禹谁教不入门。gù yuán lì lì yǎn zhōng fēn,fēi yǔ shuí jiào bù rù mén。
何处功名有成遂,玉初不献足犹存。hé chù gōng míng yǒu chéng suì,yù chū bù xiàn zú yóu cún。

初望庐山

晁补之

休说江南青未了,一庵一径可容身。xiū shuō jiāng nán qīng wèi le,yī ān yī jìng kě róng shēn。
宦程正迫西风急,未是庐山伫足人。huàn chéng zhèng pò xī fēng jí,wèi shì lú shān zhù zú rén。

望香垆峰

晁补之

危楼曲径群岩遍,蜡屐青鞋到处逢。wēi lóu qū jìng qún yán biàn,là jī qīng xié dào chù féng。
更上五峰双剑表,香垆依旧半天中。gèng shàng wǔ fēng shuāng jiàn biǎo,xiāng lú yī jiù bàn tiān zhōng。

题周廉彦所收李甲画三首鹊

晁补之

上林花妥逐莺飞,愁绝江南雪里时。shàng lín huā tuǒ zhú yīng fēi,chóu jué jiāng nán xuě lǐ shí。
嚄唶何须旁檐喜,毰毸相对两寒枝。huō zé hé xū páng yán xǐ,péi sāi xiāng duì liǎng hán zhī。