古诗词

芳仪怨

晁补之

金陵宫殿春霏微,江南花发鹧鸪飞。jīn líng gōng diàn chūn fēi wēi,jiāng nán huā fā zhè gū fēi。
风流国主家千口,十五吹箫粉黛稀。fēng liú guó zhǔ jiā qiān kǒu,shí wǔ chuī xiāo fěn dài xī。
满堂侍酒皆词客,拭汗争看平叔白。mǎn táng shì jiǔ jiē cí kè,shì hàn zhēng kàn píng shū bái。
后庭一曲时事新,挥泪临江悲去国。hòu tíng yī qū shí shì xīn,huī lèi lín jiāng bēi qù guó。
令公献籍朝未央,敕书筑第优降王。lìng gōng xiàn jí cháo wèi yāng,chì shū zhù dì yōu jiàng wáng。
魏俘曾不输织室,供奉一官奔武彊。wèi fú céng bù shū zhī shì,gōng fèng yī guān bēn wǔ jiàng。
秦淮潮水钟山树,塞北江南易怀土。qín huái cháo shuǐ zhōng shān shù,sāi běi jiāng nán yì huái tǔ。
双燕清秋梦柏梁,吹落天涯犹并羽。shuāng yàn qīng qiū mèng bǎi liáng,chuī luò tiān yá yóu bìng yǔ。
相随未是断肠悲,黄河应有却还时。xiāng suí wèi shì duàn cháng bēi,huáng hé yīng yǒu què hái shí。
宁知翻手明朝事,咫尺人生不可期。níng zhī fān shǒu míng cháo shì,zhǐ chǐ rén shēng bù kě qī。
苍黄三鼓滹沱岸,良人白马今谁见。cāng huáng sān gǔ hū tuó àn,liáng rén bái mǎ jīn shuí jiàn。
国亡家破一身存,薄命如云信流转。guó wáng jiā pò yī shēn cún,báo mìng rú yún xìn liú zhuǎn。
芳仪加我名字新,教歌遣舞不由人。fāng yí jiā wǒ míng zì xīn,jiào gē qiǎn wǔ bù yóu rén。
采珠拾翠衣裳好,深红退尽惊胡尘。cǎi zhū shí cuì yī shang hǎo,shēn hóng tuì jǐn jīng hú chén。
阴山射虎边风急,嘈杂琵琶酒阑泣。yīn shān shè hǔ biān fēng jí,cáo zá pí pá jiǔ lán qì。
无言遍数天河星,只有南箕近乡邑。wú yán biàn shù tiān hé xīng,zhǐ yǒu nán jī jìn xiāng yì。
当时千指渡江来,同苦不知身独哀。dāng shí qiān zhǐ dù jiāng lái,tóng kǔ bù zhī shēn dú āi。
中原骨肉又零落,寄诗黄鹄何当回。zhōng yuán gǔ ròu yòu líng luò,jì shī huáng gǔ hé dāng huí。
生男自有四方志,女子那知出门事。shēng nán zì yǒu sì fāng zhì,nǚ zi nà zhī chū mén shì。
君不见李君椎髻泣穷年,丈夫飘泊犹堪怜。jūn bù jiàn lǐ jūn chuí jì qì qióng nián,zhàng fū piāo pō yóu kān lián。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

叙旧感怀呈提刑毅父并再和六首

晁补之

儿童豪气自堪惊,未入乡人月旦评。ér tóng háo qì zì kān jīng,wèi rù xiāng rén yuè dàn píng。
叔向亦闻呼使上,子将一见便知名。shū xiàng yì wén hū shǐ shàng,zi jiāng yī jiàn biàn zhī míng。
平生兰省追高步,老去秦川共此行。píng shēng lán shěng zhuī gāo bù,lǎo qù qín chuān gòng cǐ xíng。
赖有蒲城桑落酒,高楼条华慰人情。lài yǒu pú chéng sāng luò jiǔ,gāo lóu tiáo huá wèi rén qíng。

叙旧感怀呈提刑毅父并再和六首

晁补之

赋成庚子尚魂惊,往事如风未暇评。fù chéng gēng zi shàng hún jīng,wǎng shì rú fēng wèi xiá píng。
长乐钟前偶相对,凌烟图上等浮名。zhǎng lè zhōng qián ǒu xiāng duì,líng yān tú shàng děng fú míng。
登车岂是君无意,襆被何妨我自行。dēng chē qǐ shì jūn wú yì,fú bèi hé fáng wǒ zì xíng。
更许心亲遗貌敬,老来尤见旧交情。gèng xǔ xīn qīn yí mào jìng,lǎo lái yóu jiàn jiù jiāo qíng。

叙旧感怀呈提刑毅父并再和六首

晁补之

二人射策几人惊,要与三苏共入评。èr rén shè cè jǐ rén jīng,yào yǔ sān sū gòng rù píng。
先圣子孙多异禀,累朝图牒有高名。xiān shèng zi sūn duō yì bǐng,lèi cháo tú dié yǒu gāo míng。
书传科斗犹须定,钓拂珊瑚未可行。shū chuán kē dòu yóu xū dìng,diào fú shān hú wèi kě xíng。
子墨文章豪气在,登临怀古一含情。zi mò wén zhāng háo qì zài,dēng lín huái gǔ yī hán qíng。

叙旧感怀呈提刑毅父并再和六首

晁补之

须弥纳芥事堪惊,千岁聊堪一日评。xū mí nà jiè shì kān jīng,qiān suì liáo kān yī rì píng。
世上相逢俱梦寐,古来何处是功名。shì shàng xiāng féng jù mèng mèi,gǔ lái hé chù shì gōng míng。
簿书听我依稀了,云水陪君浩荡行。bù shū tīng wǒ yī xī le,yún shuǐ péi jūn hào dàng xíng。
便与此山同不朽,不应惆怅复牵情。biàn yǔ cǐ shān tóng bù xiǔ,bù yīng chóu chàng fù qiān qíng。

叙旧感怀呈提刑毅父并再和六首

晁补之

郎潜如我未宜惊,户部须推宰相评。láng qián rú wǒ wèi yí jīng,hù bù xū tuī zǎi xiāng píng。
他日碧山思却走,当年紫府已收名。tā rì bì shān sī què zǒu,dāng nián zǐ fǔ yǐ shōu míng。
共知白发生青鬓,未废长歌续短行。gòng zhī bái fā shēng qīng bìn,wèi fèi zhǎng gē xù duǎn xíng。
樽酒不空多坐客,君家馀事足陶情。zūn jiǔ bù kōng duō zuò kè,jūn jiā yú shì zú táo qíng。

叙旧感怀呈提刑毅父并再和六首

晁补之

亲见扬雄自不惊,吾人要使后人评。qīn jiàn yáng xióng zì bù jīng,wú rén yào shǐ hòu rén píng。
白圭未可轻三复,小草须防得二名。bái guī wèi kě qīng sān fù,xiǎo cǎo xū fáng dé èr míng。
太华耸天如剑立,黄河蹙野似军行。tài huá sǒng tiān rú jiàn lì,huáng hé cù yě shì jūn xíng。
栖迟自忆衡门后,可是登楼不称情。qī chí zì yì héng mén hòu,kě shì dēng lóu bù chēng qíng。

用评字韵和答府教授十二弟

晁补之

君诗飘举似鸿惊,书入扬州子弟评。jūn shī piāo jǔ shì hóng jīng,shū rù yáng zhōu zi dì píng。
圣世由来升俊造,少年已自得声名。shèng shì yóu lái shēng jùn zào,shǎo nián yǐ zì dé shēng míng。
六经正可三冬足,万里聊堪一日行。liù jīng zhèng kě sān dōng zú,wàn lǐ liáo kān yī rì xíng。
更约弥敦同姓乐,能来触咏畅幽情。gèng yuē mí dūn tóng xìng lè,néng lái chù yǒng chàng yōu qíng。

次韵邠倅王正夫

晁补之

函谷鸡鸣满面尘,夫君泛爱尚为亲。hán gǔ jī míng mǎn miàn chén,fū jūn fàn ài shàng wèi qīn。
清时有味俱吾党,黄发相看更几人。qīng shí yǒu wèi jù wú dǎng,huáng fā xiāng kàn gèng jǐ rén。
物理未惊翁丧马,世情应笑子知津。wù lǐ wèi jīng wēng sàng mǎ,shì qíng yīng xiào zi zhī jīn。
似闻绝塞风沙苦,只约觥船莫负春。shì wén jué sāi fēng shā kǔ,zhǐ yuē gōng chuán mò fù chūn。

蠖轩孤坐寄曹南教授八弟

晁补之

畏暑经旬不涉街,蠖轩孤坐壁生苔。wèi shǔ jīng xún bù shè jiē,huò xuān gū zuò bì shēng tái。
出檐碧笋犹争长,映户丹榴故后开。chū yán bì sǔn yóu zhēng zhǎng,yìng hù dān liú gù hòu kāi。
双蝶风前愁夜去,一蝉雨外送秋来。shuāng dié fēng qián chóu yè qù,yī chán yǔ wài sòng qiū lái。
曹南瘦弟应相忆,白首迁兄未放回。cáo nán shòu dì yīng xiāng yì,bái shǒu qiān xiōng wèi fàng huí。

次韵袁畴耕道见贻

晁补之

阅世纷纷共旅亭,归来眼为里人明。yuè shì fēn fēn gòng lǚ tíng,guī lái yǎn wèi lǐ rén míng。
老夫未叹尝三已,吾子何忧取一名。lǎo fū wèi tàn cháng sān yǐ,wú zi hé yōu qǔ yī míng。
仁义夙心成自误,文章小道得高评。rén yì sù xīn chéng zì wù,wén zhāng xiǎo dào dé gāo píng。
曲池远市偏宜暑,携卷同来看月生。qū chí yuǎn shì piān yí shǔ,xié juǎn tóng lái kàn yuè shēng。

寄怀八弟三首

晁补之

君好作官容我隐,我专筑室待君归。jūn hǎo zuò guān róng wǒ yǐn,wǒ zhuān zhù shì dài jūn guī。
古来奇特俱安用,老去疏慵自不违。gǔ lái qí tè jù ān yòng,lǎo qù shū yōng zì bù wéi。
五府交书何怪密,双林白社未嫌稀。wǔ fǔ jiāo shū hé guài mì,shuāng lín bái shè wèi xián xī。
先君门户观之子,葵藿吾今遁益肥。xiān jūn mén hù guān zhī zi,kuí huò wú jīn dùn yì féi。

寄怀八弟三首

晁补之

平日鸰原左右手,蟨邛前后未须论。píng rì líng yuán zuǒ yòu shǒu,jué qióng qián hòu wèi xū lùn。
清秋淮上多诗句,白首篱边近酒樽。qīng qiū huái shàng duō shī jù,bái shǒu lí biān jìn jiǔ zūn。
杜舅高情笃兄弟,先君至性厚闺门。dù jiù gāo qíng dǔ xiōng dì,xiān jūn zhì xìng hòu guī mén。
两公与尔同师法,相待归来老此园。liǎng gōng yǔ ěr tóng shī fǎ,xiāng dài guī lái lǎo cǐ yuán。

寄怀八弟三首

晁补之

扬州全盛吾能说,鸭脚琼花五百年。yáng zhōu quán shèng wú néng shuō,yā jiǎo qióng huā wǔ bǎi nián。
忽见山光好诗轴,却思淮浦旧渔船。hū jiàn shān guāng hǎo shī zhóu,què sī huái pǔ jiù yú chuán。
柴荆故俗真虚老,松菊幽斋已重迁。chái jīng gù sú zhēn xū lǎo,sōng jú yōu zhāi yǐ zhòng qiān。
便作扶藜望衡霍,清秋随分有风烟。biàn zuò fú lí wàng héng huò,qīng qiū suí fēn yǒu fēng yān。

感兴

晁补之

渊明褊志迷归去,叔夜支辞谬养生。yuān míng biǎn zhì mí guī qù,shū yè zhī cí miù yǎng shēng。
道有穷通千世运,命无夭寿四时行。dào yǒu qióng tōng qiān shì yùn,mìng wú yāo shòu sì shí xíng。
我能为蝶斯同化,子亦知鱼乃至情。wǒ néng wèi dié sī tóng huà,zi yì zhī yú nǎi zhì qíng。
谓马谓牛无不可,楚肝越胆太分明。wèi mǎ wèi niú wú bù kě,chǔ gān yuè dǎn tài fēn míng。

次韵留守王公喜春

晁补之

午窗垆火不应残,春许花期特地宽。wǔ chuāng lú huǒ bù yīng cán,chūn xǔ huā qī tè dì kuān。
塞雁初惊池藻暖,谷莺犹怯井梧寒。sāi yàn chū jīng chí zǎo nuǎn,gǔ yīng yóu qiè jǐng wú hán。
未须园里幽寻去,且更楼前远望看。wèi xū yuán lǐ yōu xún qù,qiě gèng lóu qián yuǎn wàng kàn。
四牡行春定何日,亦闻钟鼓满城欢。sì mǔ xíng chūn dìng hé rì,yì wén zhōng gǔ mǎn chéng huān。