古诗词

芳仪怨

晁补之

金陵宫殿春霏微,江南花发鹧鸪飞。jīn líng gōng diàn chūn fēi wēi,jiāng nán huā fā zhè gū fēi。
风流国主家千口,十五吹箫粉黛稀。fēng liú guó zhǔ jiā qiān kǒu,shí wǔ chuī xiāo fěn dài xī。
满堂侍酒皆词客,拭汗争看平叔白。mǎn táng shì jiǔ jiē cí kè,shì hàn zhēng kàn píng shū bái。
后庭一曲时事新,挥泪临江悲去国。hòu tíng yī qū shí shì xīn,huī lèi lín jiāng bēi qù guó。
令公献籍朝未央,敕书筑第优降王。lìng gōng xiàn jí cháo wèi yāng,chì shū zhù dì yōu jiàng wáng。
魏俘曾不输织室,供奉一官奔武彊。wèi fú céng bù shū zhī shì,gōng fèng yī guān bēn wǔ jiàng。
秦淮潮水钟山树,塞北江南易怀土。qín huái cháo shuǐ zhōng shān shù,sāi běi jiāng nán yì huái tǔ。
双燕清秋梦柏梁,吹落天涯犹并羽。shuāng yàn qīng qiū mèng bǎi liáng,chuī luò tiān yá yóu bìng yǔ。
相随未是断肠悲,黄河应有却还时。xiāng suí wèi shì duàn cháng bēi,huáng hé yīng yǒu què hái shí。
宁知翻手明朝事,咫尺人生不可期。níng zhī fān shǒu míng cháo shì,zhǐ chǐ rén shēng bù kě qī。
苍黄三鼓滹沱岸,良人白马今谁见。cāng huáng sān gǔ hū tuó àn,liáng rén bái mǎ jīn shuí jiàn。
国亡家破一身存,薄命如云信流转。guó wáng jiā pò yī shēn cún,báo mìng rú yún xìn liú zhuǎn。
芳仪加我名字新,教歌遣舞不由人。fāng yí jiā wǒ míng zì xīn,jiào gē qiǎn wǔ bù yóu rén。
采珠拾翠衣裳好,深红退尽惊胡尘。cǎi zhū shí cuì yī shang hǎo,shēn hóng tuì jǐn jīng hú chén。
阴山射虎边风急,嘈杂琵琶酒阑泣。yīn shān shè hǔ biān fēng jí,cáo zá pí pá jiǔ lán qì。
无言遍数天河星,只有南箕近乡邑。wú yán biàn shù tiān hé xīng,zhǐ yǒu nán jī jìn xiāng yì。
当时千指渡江来,同苦不知身独哀。dāng shí qiān zhǐ dù jiāng lái,tóng kǔ bù zhī shēn dú āi。
中原骨肉又零落,寄诗黄鹄何当回。zhōng yuán gǔ ròu yòu líng luò,jì shī huáng gǔ hé dāng huí。
生男自有四方志,女子那知出门事。shēng nán zì yǒu sì fāng zhì,nǚ zi nà zhī chū mén shì。
君不见李君椎髻泣穷年,丈夫飘泊犹堪怜。jūn bù jiàn lǐ jūn chuí jì qì qióng nián,zhàng fū piāo pō yóu kān lián。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

题庐山

晁补之

南康南麓江州北,五百僧房缀蜜脾。nán kāng nán lù jiāng zhōu běi,wǔ bǎi sēng fáng zhuì mì pí。
尽是庐山佳绝处,不知何处合题诗。jǐn shì lú shān jiā jué chù,bù zhī hé chù hé tí shī。

开先寺前望瀑布

晁补之

白虹昼下昆仑顶,半入青林久不回。bái hóng zhòu xià kūn lún dǐng,bàn rù qīng lín jiǔ bù huí。
下洞水轮穿地底,冰崖吼怒却重来。xià dòng shuǐ lún chuān dì dǐ,bīng yá hǒu nù què zhòng lái。

栖贤寺三峡桥

晁补之

绝壁秋标天外剑,深溪冬吼地中雷。jué bì qiū biāo tiān wài jiàn,shēn xī dōng hǒu dì zhōng léi。
上宫未信无人到,朱阁飞从顶上来。shàng gōng wèi xìn wú rén dào,zhū gé fēi cóng dǐng shàng lái。

旧说庐山有紫芝田百亩人莫得见偶于开先栖贤林中步两日各得一枝正紫如玉戏成一首

晁补之

千古芝田人不到,深林继日拾琼瑰。qiān gǔ zhī tián rén bù dào,shēn lín jì rì shí qióng guī。
从今为记晁夫子,曾到芝田百亩来。cóng jīn wèi jì cháo fū zi,céng dào zhī tián bǎi mǔ lái。

宫亭神甚灵云有婢名如愿以借客有所求叩如愿即获神又能于湖心分风使上下各得顺风故刘删诗云回舻乘派水举棹逐分风

晁补之

同舟自古无胡越,南北东西路不同。tóng zhōu zì gǔ wú hú yuè,nán běi dōng xī lù bù tóng。
不问宫亭借如愿,只求四面与分风。bù wèn gōng tíng jiè rú yuàn,zhǐ qiú sì miàn yǔ fēn fēng。

彦鲁?字号卷余擢为开封第三用彦鲁韵

晁补之

寂寂醒醒谁得知,万重故纸压须弥。jì jì xǐng xǐng shuí dé zhī,wàn zhòng gù zhǐ yā xū mí。
不缘饶舌丰干道,拾得山间底小儿。bù yuán ráo shé fēng gàn dào,shí dé shān jiān dǐ xiǎo ér。

孔雀院后蒙泉

晁补之

檐头山作屏当砌,石眼泉为镜照窗。yán tóu shān zuò píng dāng qì,shí yǎn quán wèi jìng zhào chuāng。
我亦困蒙如可击,此泉从户到西江。wǒ yì kùn méng rú kě jī,cǐ quán cóng hù dào xī jiāng。

贵溪徐氏招隐园昔王表避乱居此山依之者数千家其诗云逍遥入南斗者也

晁补之

鬼谷西来一丈清,三山箕拱慰高情。guǐ gǔ xī lái yī zhàng qīng,sān shān jī gǒng wèi gāo qíng。
时平尚欲依王表,南斗逍遥毕此生。shí píng shàng yù yī wáng biǎo,nán dòu xiāo yáo bì cǐ shēng。

遇赦北归

晁补之

山犹故险水犹奔,无复前年溅泪痕。shān yóu gù xiǎn shuǐ yóu bēn,wú fù qián nián jiàn lèi hén。
自是人心随境别,橹声帆色尽君恩。zì shì rén xīn suí jìng bié,lǔ shēng fān sè jǐn jūn ēn。

移笇山五杉归植里第

晁补之

一丘一壑感归心,过尽青山几茂林。yī qiū yī hè gǎn guī xīn,guò jǐn qīng shān jǐ mào lín。
自载五杉如碧凤,欲看春雨舞庭阴。zì zài wǔ shān rú bì fèng,yù kàn chūn yǔ wǔ tíng yīn。

皖口寄怀前太平守陈公度

晁补之

常爱东陵早拂衣,我行曾不叩荆扉。cháng ài dōng líng zǎo fú yī,wǒ xíng céng bù kòu jīng fēi。
凭君天柱峰头望,看我扁舟几日归。píng jūn tiān zhù fēng tóu wàng,kàn wǒ biǎn zhōu jǐ rì guī。

钟山有石故名

晁补之

江上秋涛喷玉岩,风锼月鍊白云缄。jiāng shàng qiū tāo pēn yù yán,fēng sōu yuè liàn bái yún jiān。
为君一叩无人境,要听洪钟出万杉。wèi jūn yī kòu wú rén jìng,yào tīng hóng zhōng chū wàn shān。

初上安仁滩清见毛发其中奇石五色可掇拾也从县令借图经溪曰云锦溪村曰玉石村

晁补之

行尽江南最远山,却寻干越上清滩。xíng jǐn jiāng nán zuì yuǎn shān,què xún gàn yuè shàng qīng tān。
秋晴云锦溪中过,玉石瑰奇一万般。qiū qíng yún jǐn xī zhōng guò,yù shí guī qí yī wàn bān。

弋阳道中

晁补之

千日千程不厌行,一丘一壑可怜生。qiān rì qiān chéng bù yàn xíng,yī qiū yī hè kě lián shēng。
常忧束缚名缰死,斗健寻山却称情。cháng yōu shù fù míng jiāng sǐ,dòu jiàn xún shān què chēng qíng。

齐山怪石森耸其西峰曰小九华

晁补之

山上有山俱巃嵷,谷中通谷更唅呀。shān shàng yǒu shān jù lóng sǒng,gǔ zhōng tōng gǔ gèng hán ya。
借君筇杖穿奇崄,直至西峰小九华。jiè jūn qióng zhàng chuān qí xiǎn,zhí zhì xī fēng xiǎo jiǔ huá。