古诗词

题李称推官颐斋

晁补之

无舍灵龟观朵颐,自求口实君自知。wú shě líng guī guān duǒ yí,zì qiú kǒu shí jūn zì zhī。
谁为此者君名之,其说不烦求我诗。shuí wèi cǐ zhě jūn míng zhī,qí shuō bù fán qiú wǒ shī。
君家严君业夔伊,虎视眈眈雄四夷。jūn jiā yán jūn yè kuí yī,hǔ shì dān dān xióng sì yí。
四方是维天子毗,汶阳一室大泽陂。sì fāng shì wéi tiān zi pí,wèn yáng yī shì dà zé bēi。
我往受业拜门垂,闻公一语洗然奇,我归瞠若安可追。wǒ wǎng shòu yè bài mén chuí,wén gōng yī yǔ xǐ rán qí,wǒ guī chēng ruò ān kě zhuī。
君才固是麒麟儿,幼读父书壮思施。jūn cái gù shì qí lín ér,yòu dú fù shū zhuàng sī shī。
不卑小官乃吾师,况有内乐潜天倪。bù bēi xiǎo guān nǎi wú shī,kuàng yǒu nèi lè qián tiān ní。
荒城无人谁过之,面城筑室兹逶迤。huāng chéng wú rén shuí guò zhī,miàn chéng zhù shì zī wēi yí。
去年秋雨河股移,百草不生苔拥基。qù nián qiū yǔ hé gǔ yí,bǎi cǎo bù shēng tái yōng jī。
蚁子缘础蚓粪泥,夜眠不稳忧为池。yǐ zi yuán chǔ yǐn fèn ní,yè mián bù wěn yōu wèi chí。
今年闰早春气迟,墙根隙地稍可埤,初植防风种黄耆。jīn nián rùn zǎo chūn qì chí,qiáng gēn xì dì shāo kě pí,chū zhí fáng fēng zhǒng huáng qí。
莱州石鼎青琉璃,地垆宿火风鸣枝,对君长语清未疲。lái zhōu shí dǐng qīng liú lí,dì lú sù huǒ fēng míng zhī,duì jūn zhǎng yǔ qīng wèi pí。
外轻内顺生理宜,问从何得聊我治。wài qīng nèi shùn shēng lǐ yí,wèn cóng hé dé liáo wǒ zhì。
眉州夫子言可规,麻田处士术安期,今之崇丘历九疑。méi zhōu fū zi yán kě guī,má tián chù shì shù ān qī,jīn zhī chóng qiū lì jiǔ yí。
见人不语下臂驰,遁逃乎阴食蛤梨。jiàn rén bù yǔ xià bì chí,dùn táo hū yīn shí há lí。
君何伧囊不往随,与访汗漫还无时。jūn hé cāng náng bù wǎng suí,yǔ fǎng hàn màn hái wú shí。
还无时,我何适,北山之南南山北。hái wú shí,wǒ hé shì,běi shān zhī nán nán shān běi。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

守蒲过洛思十岁时侍先君寓居泣涕成诗二首

晁补之

先君欲筑伊川意,四十年间万事非。xiān jūn yù zhù yī chuān yì,sì shí nián jiān wàn shì fēi。
他日一廛从可卜,白头持此欲安归。tā rì yī chán cóng kě bo,bái tóu chí cǐ yù ān guī。

渑池道中

晁补之

虎狼敌国易良图,望见将军要引车。hǔ láng dí guó yì liáng tú,wàng jiàn jiāng jūn yào yǐn chē。
不畏秦强畏廉斗,古来只有蔺相如。bù wèi qín qiáng wèi lián dòu,gǔ lái zhǐ yǒu lìn xiāng rú。

次韵提刑毅甫送茶

晁补之

炰羔煮饼渐宜秦,愁绝江南一味真。páo gāo zhǔ bǐng jiàn yí qín,chóu jué jiāng nán yī wèi zhēn。
健步远梅安用插,鹧鸪金盏有馀春。jiàn bù yuǎn méi ān yòng chā,zhè gū jīn zhǎn yǒu yú chūn。

次韵阎仲甫郎中病起二首

晁补之

伏波七十老鍪弧,薏苡何曾适病躯。fú bō qī shí lǎo móu hú,yì yǐ hé céng shì bìng qū。
高卧输公无一事,评诗校画是功夫。gāo wò shū gōng wú yī shì,píng shī xiào huà shì gōng fū。

次韵阎仲甫郎中病起二首

晁补之

脱略轩裳陶隐居,肘书百卷事宁躯。tuō lüè xuān shang táo yǐn jū,zhǒu shū bǎi juǎn shì níng qū。
茯苓日长东山涩,早晚柴车命仆夫。fú líng rì zhǎng dōng shān sè,zǎo wǎn chái chē mìng pū fū。

东皋十首

晁补之

屋名尽挂陶家榜,人物应惭菊畔身。wū míng jǐn guà táo jiā bǎng,rén wù yīng cán jú pàn shēn。
解作文章肯归去,不应陶后说无人。jiě zuò wén zhāng kěn guī qù,bù yīng táo hòu shuō wú rén。

东皋十首

晁补之

郭外朝阳一卷斜,青槐厅事带丘麻。guō wài cháo yáng yī juǎn xié,qīng huái tīng shì dài qiū má。
路逢扶辔双童问,不是城东太尉家。lù féng fú pèi shuāng tóng wèn,bù shì chéng dōng tài wèi jiā。

东皋十首

晁补之

小阁高原最上头,下床莫遣许公羞。xiǎo gé gāo yuán zuì shàng tóu,xià chuáng mò qiǎn xǔ gōng xiū。
如今老罢栏边意,不是元龙百尺楼。rú jīn lǎo bà lán biān yì,bù shì yuán lóng bǎi chǐ lóu。

东皋十首

晁补之

壁间最好营丘笔,卧看三峰忆旧过。bì jiān zuì hǎo yíng qiū bǐ,wò kàn sān fēng yì jiù guò。
梦入幽林小溪去,绝胜千骑向南柯。mèng rù yōu lín xiǎo xī qù,jué shèng qiān qí xiàng nán kē。

东皋十首

晁补之

新植青桐小径成,两行萱草一时荣。xīn zhí qīng tóng xiǎo jìng chéng,liǎng xíng xuān cǎo yī shí róng。
春风百卉芳菲尽,长夏幽花却称情。chūn fēng bǎi huì fāng fēi jǐn,zhǎng xià yōu huā què chēng qíng。

东皋十首

晁补之

登登策策不须呼,时动圆荷触短蒲。dēng dēng cè cè bù xū hū,shí dòng yuán hé chù duǎn pú。
五步濠梁亦堪乐,相忘何必是江湖。wǔ bù háo liáng yì kān lè,xiāng wàng hé bì shì jiāng hú。

东皋十首

晁补之

四海萍逢两弟兄,百年胶漆岁张陈。sì hǎi píng féng liǎng dì xiōng,bǎi nián jiāo qī suì zhāng chén。
红尘陌上相逢子,华发林间偶坐身。hóng chén mò shàng xiāng féng zi,huá fā lín jiān ǒu zuò shēn。

东皋十首

晁补之

尺五城南未足高,只今小杜更飘摇。chǐ wǔ chéng nán wèi zú gāo,zhǐ jīn xiǎo dù gèng piāo yáo。
暮烟疏雨从君胜,玉子文楸听我饶。mù yān shū yǔ cóng jūn shèng,yù zi wén qiū tīng wǒ ráo。

东皋十首

晁补之

李君禅味诗情里,解作黄金不润身。lǐ jūn chán wèi shī qíng lǐ,jiě zuò huáng jīn bù rùn shēn。
目断白衣檐酒阒,何妨聊破一垆春。mù duàn bái yī yán jiǔ qù,hé fáng liáo pò yī lú chūn。

东皋十首

晁补之

城市何妨亦隐沦,贾君无意向红尘。chéng shì hé fáng yì yǐn lún,jiǎ jūn wú yì xiàng hóng chén。
东皋瓜豆如云处,慊我幽栖不卜邻。dōng gāo guā dòu rú yún chù,qiàn wǒ yōu qī bù bo lín。