古诗词

压沙观梨

晁补之

邺城旁缺通清沟,城南之水城中流。yè chéng páng quē tōng qīng gōu,chéng nán zhī shuǐ chéng zhōng liú。
白沙涨陆最宜果,万梨压树当高秋。bái shā zhǎng lù zuì yí guǒ,wàn lí yā shù dāng gāo qiū。
去年花开往独晚,不见琼苞肠欲断。qù nián huā kāi wǎng dú wǎn,bù jiàn qióng bāo cháng yù duàn。
隆冬骑马傍高原,却恨枯枝寒日短。lóng dōng qí mǎ bàng gāo yuán,què hèn kū zhī hán rì duǎn。
忽然变化何处来,一夜东风吹雪满。hū rán biàn huà hé chù lái,yī yè dōng fēng chuī xuě mǎn。
晴川极望百亩开,三山银阙正崔嵬。qíng chuān jí wàng bǎi mǔ kāi,sān shān yín quē zhèng cuī wéi。
杂花不容一朵间,照眼冷艳云为堆。zá huā bù róng yī duǒ jiān,zhào yǎn lěng yàn yún wèi duī。
堂中置酒对己好,千葩万蕊谁能绕。táng zhōng zhì jiǔ duì jǐ hǎo,qiān pā wàn ruǐ shuí néng rào。
暖景氤氲一片忙,蝴蝶飞来落青草。nuǎn jǐng yīn yūn yī piàn máng,hú dié fēi lái luò qīng cǎo。
人间浩荡看春光,岂徒田猎心发狂。rén jiān hào dàng kàn chūn guāng,qǐ tú tián liè xīn fā kuáng。
向人惨澹迫归兴,落日岘山催羽觞。xiàng rén cǎn dàn pò guī xīng,luò rì xiàn shān cuī yǔ shāng。
故园桃李春蹊没,惜哉拔去无奇术。gù yuán táo lǐ chūn qī méi,xī zāi bá qù wú qí shù。
明日重寻傥可期,暴雨流阶不能出。míng rì zhòng xún tǎng kě qī,bào yǔ liú jiē bù néng chū。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

蒲萄

晁补之

蒲萄新条易扶疏,椿花锁碎满庭除。pú táo xīn tiáo yì fú shū,chūn huā suǒ suì mǎn tíng chú。
旱乾只喜雨破土,潦润不忧河决渠。hàn qián zhǐ xǐ yǔ pò tǔ,lǎo rùn bù yōu hé jué qú。

漫成呈文潜五首

晁补之

无心看春只欲坐,偶骑马傍春街行。wú xīn kàn chūn zhǐ yù zuò,ǒu qí mǎ bàng chūn jiē xíng。
可怜愁以草得暖,一寸心从何处生。kě lián chóu yǐ cǎo dé nuǎn,yī cùn xīn cóng hé chù shēng。

漫成呈文潜五首

晁补之

花如怨人不近眼,深院一枝春得知。huā rú yuàn rén bù jìn yǎn,shēn yuàn yī zhī chūn dé zhī。
东风不是不爱惜,刚为花愁真是谁。dōng fēng bù shì bù ài xī,gāng wèi huā chóu zhēn shì shuí。

漫成呈文潜五首

晁补之

十年闭户不作舞,为客一整红罗裙。shí nián bì hù bù zuò wǔ,wèi kè yī zhěng hóng luó qún。
莫倚琵琶解写怨,朱帘垂下阿谁闻。mò yǐ pí pá jiě xiě yuàn,zhū lián chuí xià ā shuí wén。

漫成呈文潜五首

晁补之

平时无欢苦易醉,自怪饮乐颜先酡。píng shí wú huān kǔ yì zuì,zì guài yǐn lè yán xiān tuó。
乃知醉人不是酒,真是情多非酒多。nǎi zhī zuì rén bù shì jiǔ,zhēn shì qíng duō fēi jiǔ duō。

漫成呈文潜五首

晁补之

不是生情薄桃李,广陵一株名最高。bù shì shēng qíng báo táo lǐ,guǎng líng yī zhū míng zuì gāo。
俱飞蛱蝶莫猜忌,端为蜻蜓避伯劳。jù fēi jiá dié mò cāi jì,duān wèi qīng tíng bì bó láo。

试院中秋

晁补之

秋风吹空雁旁午,长天无云月呈露。qiū fēng chuī kōng yàn páng wǔ,zhǎng tiān wú yún yuè chéng lù。
为须通晓照清樽,莫遣中宵生薄雾。wèi xū tōng xiǎo zhào qīng zūn,mò qiǎn zhōng xiāo shēng báo wù。

新城塔山对雨二首

晁补之

山外圆天一镜开,山头云起似浮埃。shān wài yuán tiān yī jìng kāi,shān tóu yún qǐ shì fú āi。
松吟竹舞水纹乱,坐见溪南风雨来。sōng yín zhú wǔ shuǐ wén luàn,zuò jiàn xī nán fēng yǔ lái。

新城塔山对雨二首

晁补之

竹枝草履步苍苔,山上孤亭四牖开。zhú zhī cǎo lǚ bù cāng tái,shān shàng gū tíng sì yǒu kāi。
烟雨蒙蒙溪又急,小篷时转碧滩来。yān yǔ méng méng xī yòu jí,xiǎo péng shí zhuǎn bì tān lái。

同柳戒之夜过三学院

晁补之

步月寻溪过佛斋,溪边石藓湿芒鞋。bù yuè xún xī guò fú zhāi,xī biān shí xiǎn shī máng xié。
虚窗独卧听松竹,半夜一山风雨来。xū chuāng dú wò tīng sōng zhú,bàn yè yī shān fēng yǔ lái。

汴堤暮雪怀径山澄慧道人

晁补之

朔风吹雪乱沾襟,走马投村日向沉。shuò fēng chuī xuě luàn zhān jīn,zǒu mǎ tóu cūn rì xiàng chén。
遥想道人敲石火,冷杉寒竹五峰深。yáo xiǎng dào rén qiāo shí huǒ,lěng shān hán zhú wǔ fēng shēn。

送李知章下第归河北

晁补之

斗鸡击剑邺王台,万古英雄死不埋。dòu jī jī jiàn yè wáng tái,wàn gǔ yīng xióng sǐ bù mái。
子去悲歌宜有和,露萤白首亦常材。zi qù bēi gē yí yǒu hé,lù yíng bái shǒu yì cháng cái。

晚发长芦

晁补之

船头勾曲洪涛外,船尾长芦白雾中。chuán tóu gōu qū hóng tāo wài,chuán wěi zhǎng lú bái wù zhōng。
千里山容初上日,一江帆影尽乘风。qiān lǐ shān róng chū shàng rì,yī jiāng fān yǐng jǐn chéng fēng。

晚雪示阎仲孺

晁补之

拂檐点砌静如沙,无限寒林顷刻花。fú yán diǎn qì jìng rú shā,wú xiàn hán lín qǐng kè huā。
明日穷檐深一尺,不知何处觅袁家。míng rì qióng yán shēn yī chǐ,bù zhī hé chù mì yuán jiā。

村居即事

晁补之

十载京尘化客衣,故园榆柳识春归。shí zài jīng chén huà kè yī,gù yuán yú liǔ shí chūn guī。
深村芳物无由觅,蝴蝶双寻麦陇飞。shēn cūn fāng wù wú yóu mì,hú dié shuāng xún mài lǒng fēi。