古诗词

送刘景文两浙西路都监

晁补之

刘侯八尺力如虎,遣守黄河千里堤。liú hóu bā chǐ lì rú hǔ,qiǎn shǒu huáng hé qiān lǐ dī。
闭门寒郊似深隐,虫响秋巷墙悬梨。bì mén hán jiāo shì shēn yǐn,chóng xiǎng qiū xiàng qiáng xuán lí。
我官北门四换岁,访饮屡过城濠西。wǒ guān běi mén sì huàn suì,fǎng yǐn lǚ guò chéng háo xī。
雁飞不到建章阙,欲往何异车无輗。yàn fēi bù dào jiàn zhāng quē,yù wǎng hé yì chē wú ní。
诗篇惊人众侧耳,蚤有高誉无卑栖。shī piān jīng rén zhòng cè ěr,zǎo yǒu gāo yù wú bēi qī。
诏绥兵马吴八郡,画船下汴光生蜺。zhào suí bīng mǎ wú bā jùn,huà chuán xià biàn guāng shēng ní。
西湖灵隐天下冠,幽人释子多招提。xī hú líng yǐn tiān xià guān,yōu rén shì zi duō zhāo tí。
松林竹坞我行地,拂拭定有尘埃题。sōng lín zhú wù wǒ xíng dì,fú shì dìng yǒu chén āi tí。
山堂清酒小泥赤,吴歌白纻双蛾低。shān táng qīng jiǔ xiǎo ní chì,wú gē bái zhù shuāng é dī。
少年放意入云水,只今块坐愁冠笄。shǎo nián fàng yì rù yún shuǐ,zhǐ jīn kuài zuò chóu guān jī。
君行日夜向佳景,洞庭霜落羞鰅鮧。jūn xíng rì yè xiàng jiā jǐng,dòng tíng shuāng luò xiū yú tǐ。
莫夸能饭便鞍马,闽琛海赆通蛮溪。mò kuā néng fàn biàn ān mǎ,mǐn chēn hǎi jìn tōng mán xī。
时平游宦行乐耳,属有佳客须频携。shí píng yóu huàn xíng lè ěr,shǔ yǒu jiā kè xū pín xié。
明年我亦丐一邑,扁舟江上随凫鹥。míng nián wǒ yì gài yī yì,biǎn zhōu jiāng shàng suí fú yī。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

即事

晁补之

半刺还为权刺史,朝衙不坐坐铃斋。bàn cì hái wèi quán cì shǐ,cháo yá bù zuò zuò líng zhāi。
案头通事通何事,昨夜东园芍药开。àn tóu tōng shì tōng hé shì,zuó yè dōng yuán sháo yào kāi。

望金陵

晁补之

龙盘虎踞望南津,馀烈峥嵘尚霸陈。lóng pán hǔ jù wàng nán jīn,yú liè zhēng róng shàng bà chén。
醉著不知风揭屋,可能杨素是江神。zuì zhù bù zhī fēng jiē wū,kě néng yáng sù shì jiāng shén。

金陵南数十里江心烈山崒然特起犹金山也家人云安得隐于此作一绝

晁补之

山如浮玉一峰立,江似海门千顷开。shān rú fú yù yī fēng lì,jiāng shì hǎi mén qiān qǐng kāi。
我欲此中成小隐,莫教山脚有船来。wǒ yù cǐ zhōng chéng xiǎo yǐn,mò jiào shān jiǎo yǒu chuán lái。

采石李白墓

晁补之

客星一点太微傍,谈笑青蝇玉失光。kè xīng yī diǎn tài wēi bàng,tán xiào qīng yíng yù shī guāng。
载酒五湖狂到死,只今天地不能藏。zài jiǔ wǔ hú kuáng dào sǐ,zhǐ jīn tiān dì bù néng cáng。

宿采石追怀沈丘叔父同应诏渡此今二十七年矣而叔父谢世补之方远适泣涕成篇

晁补之

二十七年前应诏,黄昏同上木兰舟。èr shí qī nián qián yīng zhào,huáng hūn tóng shàng mù lán zhōu。
江山依旧人琴寂,白首南迁泪迸流。jiāng shān yī jiù rén qín jì,bái shǒu nán qiān lèi bèng liú。

过铜陵南望一山高出云上奇秀可骇余未尝至江南遽曰此九华也问之言是

晁补之

云端忽露碧孱颜,如髻如簪缥缈间。yún duān hū lù bì càn yán,rú jì rú zān piāo miǎo jiān。
惊骇舟中齐举首,不言知是九华山。jīng hài zhōu zhōng qí jǔ shǒu,bù yán zhī shì jiǔ huá shān。

连日顺风

晁补之

昔日肩吾上国行,鱼龙黑浪自堪惊。xī rì jiān wú shàng guó xíng,yú lóng hēi làng zì kān jīng。
我今憔悴西风稳,却是江神不世情。wǒ jīn qiáo cuì xī fēng wěn,què shì jiāng shén bù shì qíng。

皖口遭风

晁补之

欻起惊涛渺去程,扁舟三日滞长汀。chuā qǐ jīng tāo miǎo qù chéng,biǎn zhōu sān rì zhì zhǎng tīng。
无心坐使群鸥舞,莽眇吾知未可乘。wú xīn zuò shǐ qún ōu wǔ,mǎng miǎo wú zhī wèi kě chéng。

马当风涛中

晁补之

从祖昔为州别驾,上书尝欲径枞阳。cóng zǔ xī wèi zhōu bié jià,shàng shū cháng yù jìng cōng yáng。
乘危更觉思遗迹,惭愧篙师戒马当。chéng wēi gèng jué sī yí jì,cán kuì gāo shī jiè mǎ dāng。

大风过彭浪矶

晁补之

山束江穷方崒起,江盘山过却重回。shān shù jiāng qióng fāng zú qǐ,jiāng pán shān guò què zhòng huí。
无风此水常呼汹,正用风狂水斗来。wú fēng cǐ shuǐ cháng hū xiōng,zhèng yòng fēng kuáng shuǐ dòu lái。

题彭郎小姑祠

晁补之

山与矶名从地志,姑兼郎号出江民。shān yǔ jī míng cóng dì zhì,gū jiān láng hào chū jiāng mín。
世间称谓无真实,闻说双祠自有神。shì jiān chēng wèi wú zhēn shí,wén shuō shuāng cí zì yǒu shén。

江心望彭泽作

晁补之

青山缺处大江奔,江口山颜见县门。qīng shān quē chù dà jiāng bēn,jiāng kǒu shān yán jiàn xiàn mén。
一世定无纡辔处,故应来此著琴樽。yī shì dìng wú yū pèi chù,gù yīng lái cǐ zhù qín zūn。

过分江口

晁补之

不行湓口更湖口,明日庐山自此过。bù xíng pén kǒu gèng hú kǒu,míng rì lú shān zì cǐ guò。
犹恨西江不穷览,沅湘闻道亦无波。yóu hèn xī jiāng bù qióng lǎn,yuán xiāng wén dào yì wú bō。

湖口

晁补之

彭蠡宫亭浸全楚,号呼喷吐出喉中。péng lí gōng tíng jìn quán chǔ,hào hū pēn tǔ chū hóu zhōng。
此间旷荡无穷水,何处还容地火风。cǐ jiān kuàng dàng wú qióng shuǐ,hé chù hái róng dì huǒ fēng。

大孤山祠

晁补之

江吞湖卷气俱豪,崛起孤峰百仞高。jiāng tūn hú juǎn qì jù háo,jué qǐ gū fēng bǎi rèn gāo。
归为婵娟买丝屦,却应还我所忘刀。guī wèi chán juān mǎi sī jù,què yīng hái wǒ suǒ wàng dāo。