古诗词

采桑子

欧阳修

群芳过后西湖好,狼藉残红,飞絮蒙蒙,垂柳阑干尽日风。qún fāng guò hòu xī hú hǎo,láng jí cán hóng,fēi xù méng méng,chuí liǔ lán gàn jǐn rì fēng。
笙歌散尽游人去,始觉春空,垂下帘栊,双燕归来细雨中。shēng gē sàn jǐn yóu rén qù,shǐ jué chūn kōng,chuí xià lián lóng,shuāng yàn guī lái xì yǔ zhōng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

礼部贡院阅进士就试

欧阳修

紫案焚香暖吹轻,广庭清晓席群英。zǐ àn fén xiāng nuǎn chuī qīng,guǎng tíng qīng xiǎo xí qún yīng。
无哗战士衔枚勇,下笔春蚕食叶声。wú huā zhàn shì xián méi yǒng,xià bǐ chūn cán shí yè shēng。
乡里献贤先德行,朝廷列爵待公卿。xiāng lǐ xiàn xián xiān dé xíng,cháo tíng liè jué dài gōng qīng。
自惭衰病心神耗,赖有群公鉴裁精。zì cán shuāi bìng xīn shén hào,lài yǒu qún gōng jiàn cái jīng。

和梅圣俞元夕登东楼

欧阳修

游豫恩同万国欢,新年佳节候初还。yóu yù ēn tóng wàn guó huān,xīn nián jiā jié hòu chū hái。
华灯烁烁春风里,黄伞亭亭瑞雾间。huá dēng shuò shuò chūn fēng lǐ,huáng sǎn tíng tíng ruì wù jiān。
可爱清光澄夜色,遥知喜气动天颜。kě ài qīng guāng chéng yè sè,yáo zhī xǐ qì dòng tiān yán。
自怜曾预称觞列,独宿冰厅梦帝关。zì lián céng yù chēng shāng liè,dú sù bīng tīng mèng dì guān。

再和

欧阳修

禁城车马夜喧喧,闲绕危栏去复还。jìn chéng chē mǎ yè xuān xuān,xián rào wēi lán qù fù hái。
遥望觚棱烟霭外,似闻天乐梦魂间。yáo wàng gū léng yān ǎi wài,shì wén tiān lè mèng hún jiān。
岂无樽酒当佳节,况有朋欢慰病颜。qǐ wú zūn jiǔ dāng jiā jié,kuàng yǒu péng huān wèi bìng yán。
待得归时花在否,春禽檐际已关关。dài dé guī shí huā zài fǒu,chūn qín yán jì yǐ guān guān。

又和

欧阳修

凭高寓目偶乘闲,袨服游人见往还。píng gāo yù mù ǒu chéng xián,xuàn fú yóu rén jiàn wǎng hái。
明月正临双阙上,行歌遥听九衢间。míng yuè zhèng lín shuāng quē shàng,xíng gē yáo tīng jiǔ qú jiān。
黄金络马追朱幰,红烛笼纱照玉颜。huáng jīn luò mǎ zhuī zhū xiǎn,hóng zhú lóng shā zhào yù yán。
与世渐疏嗟老矣,佳辰乐事岂相关。yǔ shì jiàn shū jiē lǎo yǐ,jiā chén lè shì qǐ xiāng guān。

忆鹤呈公仪

欧阳修

一笑相驩乐得朋,诵君双鹤句尤清。yī xiào xiāng huān lè dé péng,sòng jūn shuāng hè jù yóu qīng。
高怀自喜凌云格,俗耳谁思警露声。gāo huái zì xǐ líng yún gé,sú ěr shuí sī jǐng lù shēng。
所好与时虽异趣,累心于物岂非情。suǒ hǎo yǔ shí suī yì qù,lèi xīn yú wù qǐ fēi qíng。
归休约我携琴去,共看婆娑舞月明。guī xiū yuē wǒ xié qín qù,gòng kàn pó suō wǔ yuè míng。

答王禹玉见赠

欧阳修

昔时叨入武成宫,曾看挥毫气吐虹。xī shí dāo rù wǔ chéng gōng,céng kàn huī háo qì tǔ hóng。
梦寐闲思十年旧,笑谈今此一樽同。mèng mèi xián sī shí nián jiù,xiào tán jīn cǐ yī zūn tóng。
喜君新赐黄金带,顾我宜为白发翁。xǐ jūn xīn cì huáng jīn dài,gù wǒ yí wèi bái fā wēng。
自古荐贤为报国,幸依精识士称公。zì gǔ jiàn xián wèi bào guó,xìng yī jīng shí shì chēng gōng。

答王内翰范舍人

欧阳修

相从一笑欢无厌,屡获新篇喜可涯。xiāng cóng yī xiào huān wú yàn,lǚ huò xīn piān xǐ kě yá。
自昔居前诮糠秕,幸容相倚愧蒹葭。zì xī jū qián qiào kāng bǐ,xìng róng xiāng yǐ kuì jiān jiā。
白麻诏令追三代,青史文章自一家。bái má zhào lìng zhuī sān dài,qīng shǐ wén zhāng zì yī jiā。
我亦谏垣新忝命,君恩未报发先华。wǒ yì jiàn yuán xīn tiǎn mìng,jūn ēn wèi bào fā xiān huá。

戏答圣俞持烛之句

欧阳修

辱君赠我言虽厚,听我酬君意不同。rǔ jūn zèng wǒ yán suī hòu,tīng wǒ chóu jūn yì bù tóng。
病眼自憎红蜡烛,何人肯伴白须翁。bìng yǎn zì zēng hóng là zhú,hé rén kěn bàn bái xū wēng。
花时浪过如春梦,酒敌先甘伏下风。huā shí làng guò rú chūn mèng,jiǔ dí xiān gān fú xià fēng。
惟有吟哦殊不倦,始知文字乐无穷。wéi yǒu yín ó shū bù juàn,shǐ zhī wén zì lè wú qióng。

戏书

欧阳修

支离多病叹衰颜,赖得群居一笑欢。zhī lí duō bìng tàn shuāi yán,lài dé qún jū yī xiào huān。
人老思家甚年少,身闲泥酒过春寒。rén lǎo sī jiā shén nián shǎo,shēn xián ní jiǔ guò chūn hán。
来时御柳天街冻,归去梨花禁籞残。lái shí yù liǔ tiān jiē dòng,guī qù lí huā jìn yù cán。
纵使开门佳节晚,未妨双鹤舞霜翰。zòng shǐ kāi mén jiā jié wǎn,wèi fáng shuāng hè wǔ shuāng hàn。

和梅公仪尝茶

欧阳修

溪山击鼓助雷惊,逗晓灵芽发翠茎。xī shān jī gǔ zhù léi jīng,dòu xiǎo líng yá fā cuì jīng。
摘处两旗香可爱,贡来双凤品尤精。zhāi chù liǎng qí xiāng kě ài,gòng lái shuāng fèng pǐn yóu jīng。
寒侵病骨惟思睡,花落春愁未解酲。hán qīn bìng gǔ wéi sī shuì,huā luò chūn chóu wèi jiě chéng。
喜共紫瓯吟且酌,羡君萧洒有馀清。xǐ gòng zǐ ōu yín qiě zhuó,xiàn jūn xiāo sǎ yǒu yú qīng。

和较艺书事

欧阳修

相随怀诏下天阍,一锁南宫隔几旬。xiāng suí huái zhào xià tiān hūn,yī suǒ nán gōng gé jǐ xún。
玉麈清谈消永日,金樽美酒惜馀春。yù zhǔ qīng tán xiāo yǒng rì,jīn zūn měi jiǔ xī yú chūn。
杯盘饧粥春风冷,池馆榆钱夜雨新。bēi pán táng zhōu chūn fēng lěng,chí guǎn yú qián yè yǔ xīn。
犹是人间好时节,归休过我莫辞频。yóu shì rén jiān hǎo shí jié,guī xiū guò wǒ mò cí pín。

欧阳修

梅公怜我髭如雪,赠以双禽意有云。méi gōng lián wǒ zī rú xuě,zèng yǐ shuāng qín yì yǒu yún。
但见寻常思白兔,便疑不解醉红裙。dàn jiàn xún cháng sī bái tù,biàn yí bù jiě zuì hóng qún。
吟斋虽喜留闲客,野性宁忘在岭云。yín zhāi suī xǐ liú xián kè,yě xìng níng wàng zài lǐng yún。
我有铜台方尺瓦,惭非玉案欲酬君。wǒ yǒu tóng tái fāng chǐ wǎ,cán fēi yù àn yù chóu jūn。

再和

欧阳修

佳玩能令百事忘,岂惟闲伴倒馀缸。jiā wán néng lìng bǎi shì wàng,qǐ wéi xián bàn dào yú gāng。
珍奇来自海千里,皎洁明如璧一双。zhēn qí lái zì hǎi qiān lǐ,jiǎo jié míng rú bì yī shuāng。
日暖朝笼青石砌,春寒夜宿碧纱窗。rì nuǎn cháo lóng qīng shí qì,chūn hán yè sù bì shā chuāng。
蛮烟瘴雾虽生处,何必区区忆陋邦。mán yān zhàng wù suī shēng chù,hé bì qū qū yì lòu bāng。

和圣俞春雨

欧阳修

檐瓦萧萧雨势疏,寂寥官舍与君俱。yán wǎ xiāo xiāo yǔ shì shū,jì liáo guān shě yǔ jūn jù。
身遭锁闭如鹦鹉,病识阴晴似鹁鸪。shēn zāo suǒ bì rú yīng wǔ,bìng shí yīn qíng shì bó gū。
年少自愁花烂熳,春寒偏著老肌肤。nián shǎo zì chóu huā làn màn,chūn hán piān zhù lǎo jī fū。
莫嫌来往传诗句,不尔须当泥酒壶。mò xián lái wǎng chuán shī jù,bù ěr xū dāng ní jiǔ hú。

出省有日书事

欧阳修

凌晨小雨压尘轻,闲忆登高望禁城。líng chén xiǎo yǔ yā chén qīng,xián yì dēng gāo wàng jìn chéng。
树色连云春泱漭,风光著草日晴明。shù sè lián yún chūn yāng mǎng,fēng guāng zhù cǎo rì qíng míng。
看榆吐荚惊将落,见鹊移巢忽已成。kàn yú tǔ jiá jīng jiāng luò,jiàn què yí cháo hū yǐ chéng。
谁向儿童报归日,为翁寒食少留饧。shuí xiàng ér tóng bào guī rì,wèi wēng hán shí shǎo liú táng。