古诗词

太白远游

崔敦礼

人间不可以托兮,信长风而云行。rén jiān bù kě yǐ tuō xī,xìn zhǎng fēng ér yún xíng。
浩漫其将何之兮,怅飘忽而徂征。hào màn qí jiāng hé zhī xī,chàng piāo hū ér cú zhēng。
天生材以有用兮,思逢时而经纶。tiān shēng cái yǐ yǒu yòng xī,sī féng shí ér jīng lún。
苦恩疏而媒劳兮,坐长叹以抚膺。kǔ ēn shū ér méi láo xī,zuò zhǎng tàn yǐ fǔ yīng。
鸡聚族以争食兮,凤孤飞而无邻。jī jù zú yǐ zhēng shí xī,fèng gū fēi ér wú lín。
璚草隐于深谷兮,层丘蔽以苍榛。qióng cǎo yǐn yú shēn gǔ xī,céng qiū bì yǐ cāng zhēn。
骅骝拳局而不得食兮,蹇驴得志以鸣春。huá liú quán jú ér bù dé shí xī,jiǎn lǘ dé zhì yǐ míng chūn。
蝘蜓嘲龙兮鱼目混珍,嫫母衣锦兮西施负薪。yǎn tíng cháo lóng xī yú mù hùn zhēn,mó mǔ yī jǐn xī xī shī fù xīn。
世道有此翻覆兮,谁察余之坚贞。shì dào yǒu cǐ fān fù xī,shuí chá yú zhī jiān zhēn。
块独处此幽默兮,乃龟息而虬蟠。kuài dú chù cǐ yōu mò xī,nǎi guī xī ér qiú pán。
不旷荡以纵适兮,何拘挛以守常。bù kuàng dàng yǐ zòng shì xī,hé jū luán yǐ shǒu cháng。
将倚剑乎天外兮,欲挂弓于扶桑。jiāng yǐ jiàn hū tiān wài xī,yù guà gōng yú fú sāng。
以倥偬而为巢兮,以虚无而为场。yǐ kōng zǒng ér wèi cháo xī,yǐ xū wú ér wèi chǎng。
运以大风之举兮,假以摩天之翔。yùn yǐ dà fēng zhī jǔ xī,jiǎ yǐ mó tiān zhī xiáng。
前期浩乎漫漫兮,浮四海而横八荒。qián qī hào hū màn màn xī,fú sì hǎi ér héng bā huāng。
赤玉舄以东上兮,烟苍苍其逢山。chì yù xì yǐ dōng shàng xī,yān cāng cāng qí féng shān。
逢羽人于天门兮,方瞳好其容颜。féng yǔ rén yú tiān mén xī,fāng tóng hǎo qí róng yán。
遗我书以鸟迹兮,读不闲而三叹。yí wǒ shū yǐ niǎo jì xī,dú bù xián ér sān tàn。
偶然值乎青童兮,绿发双双其云鬟。ǒu rán zhí hū qīng tóng xī,lǜ fā shuāng shuāng qí yún huán。
笑我学仙之晚兮,蹉跎凋乎朱颜。xiào wǒ xué xiān zhī wǎn xī,cuō tuó diāo hū zhū yán。
玉女飘飘而下兮,遗我以流霞之杯。yù nǚ piāo piāo ér xià xī,yí wǒ yǐ liú xiá zhī bēi。
稽首拜而自愧兮,弃世何其悠哉。jī shǒu bài ér zì kuì xī,qì shì hé qí yōu zāi。
随风恣其飘扬兮,不知东走之迷。suí fēng zì qí piāo yáng xī,bù zhī dōng zǒu zhī mí。
忽抚己而自笑兮,问南登之路岐。hū fǔ jǐ ér zì xiào xī,wèn nán dēng zhī lù qí。
采姹女于江华兮,收河车于清溪。cǎi chà nǚ yú jiāng huá xī,shōu hé chē yú qīng xī。
卧香炉以餐霞兮,窥石镜而心清。wò xiāng lú yǐ cān xiá xī,kuī shí jìng ér xīn qīng。
遥见仙人于彩云兮,把芙蓉于玉京。yáo jiàn xiān rén yú cǎi yún xī,bǎ fú róng yú yù jīng。
期汗漫于九垓兮,接卢敖于太清。qī hàn màn yú jiǔ gāi xī,jiē lú áo yú tài qīng。
乘兴任夫所适兮,鸣驺忽其西驰。chéng xīng rèn fū suǒ shì xī,míng zōu hū qí xī chí。
栽若木于西海兮,采琼蕊乎昆山。zāi ruò mù yú xī hǎi xī,cǎi qióng ruǐ hū kūn shān。
揖叔卿于云台兮,恍惚凌乎紫冥。yī shū qīng yú yún tái xī,huǎng hū líng hū zǐ míng。
饮玉浆于丹丘兮,备洒扫以明星。yǐn yù jiāng yú dān qiū xī,bèi sǎ sǎo yǐ míng xīng。
赤松借予以白鹿兮,挟两龙以相从。chì sōng jiè yǔ yǐ bái lù xī,xié liǎng lóng yǐ xiāng cóng。
传秘诀于韩众兮,精诚与夫天通。chuán mì jué yú hán zhòng xī,jīng chéng yǔ fū tiān tōng。
西上既穷其登攀兮,云飘然而无心。xī shàng jì qióng qí dēng pān xī,yún piāo rán ér wú xīn。
八极可以神游兮,赋大鹏于北溟。bā jí kě yǐ shén yóu xī,fù dà péng yú běi míng。
激三千以崛起兮,向九万而迅征。jī sān qiān yǐ jué qǐ xī,xiàng jiǔ wàn ér xùn zhēng。
访广成于至道兮,闻大块之幽居。fǎng guǎng chéng yú zhì dào xī,wén dà kuài zhī yōu jū。
掇玄珠于赤水兮,天下不知其所如。duō xuán zhū yú chì shuǐ xī,tiān xià bù zhī qí suǒ rú。
凌云霄以直上兮,入无穷而遗形。líng yún xiāo yǐ zhí shàng xī,rù wú qióng ér yí xíng。
骑日月而羽化兮,翼鸳鸾而云行。qí rì yuè ér yǔ huà xī,yì yuān luán ér yún xíng。
出宇宙之寥廓兮,羾阊阖之峥嵘。chū yǔ zhòu zhī liáo kuò xī,gòng chāng hé zhī zhēng róng。
载长云之河车兮,十二楼与五城。zài zhǎng yún zhī hé chē xī,shí èr lóu yǔ wǔ chéng。
登真朝于玉皇兮,赐琼浆以玉杯。dēng zhēn cháo yú yù huáng xī,cì qióng jiāng yǐ yù bēi。
听天语之察察兮,廓如云而天开。tīng tiān yǔ zhī chá chá xī,kuò rú yún ér tiān kāi。
天地同乎枯槁兮,生世如乎转蓬。tiān dì tóng hū kū gǎo xī,shēng shì rú hū zhuǎn péng。
君子化为猿鹤兮,小人或为沙虫。jūn zi huà wèi yuán hè xī,xiǎo rén huò wèi shā chóng。
营营为何所求兮,鸡鸣趋乎四关。yíng yíng wèi hé suǒ qiú xī,jī míng qū hū sì guān。
十步而九太行兮,世路多乎险艰。shí bù ér jiǔ tài xíng xī,shì lù duō hū xiǎn jiān。
传其语以铭骨兮,永愿辞于人间。chuán qí yǔ yǐ míng gǔ xī,yǒng yuàn cí yú rén jiān。
忽魂悸以魄动兮,即归路而长叹。hū hún jì yǐ pò dòng xī,jí guī lù ér zhǎng tàn。
转天车于六龙兮,云骈下而飘翩。zhuǎn tiān chē yú liù lóng xī,yún pián xià ér piāo piān。
风为马兮霓为裳,靡星旃兮。fēng wèi mǎ xī ní wèi shang,mí xīng zhān xī。
回鸾车。huí luán chē。
烛龙衔光以照物兮,列缺挥鞭而启途。zhú lóng xián guāng yǐ zhào wù xī,liè quē huī biān ér qǐ tú。
欻翳景以横翥兮,逆高天以下垂。chuā yì jǐng yǐ héng zhù xī,nì gāo tiān yǐ xià chuí。
望四海兮何漫漫,长相思兮在长安。wàng sì hǎi xī hé màn màn,zhǎng xiāng sī xī zài zhǎng ān。
复长剑而归来兮,谒九重之天门。fù zhǎng jiàn ér guī lái xī,yè jiǔ zhòng zhī tiān mén。
白日照吾之精诚兮,效剖胆而输肝。bái rì zhào wú zhī jīng chéng xī,xiào pōu dǎn ér shū gān。
吐峥嵘之高论兮,开浩荡之奇言。tǔ zhēng róng zhī gāo lùn xī,kāi hào dàng zhī qí yán。
所谓代马不思乎越兮,越禽不恋乎燕。suǒ wèi dài mǎ bù sī hū yuè xī,yuè qín bù liàn hū yàn。
流波思其旧浦兮,落叶坠于本根者也。liú bō sī qí jiù pǔ xī,luò yè zhuì yú běn gēn zhě yě。

崔敦礼

宋通州静海人,字仲由。崔泾孙。与弟崔敦诗同登高宗绍兴三十年进士。历江宁尉,平江府教授,江东抚干,诸王宫大小学教授。爱溧阳山水,买田卜居,其读书堂匾曰双桂。有《刍言》、《宫教集》。 崔敦礼的作品>>

猜您喜欢

题避俗轩

崔敦礼

地僻便知城市隔,心清自爱水云闲。dì pì biàn zhī chéng shì gé,xīn qīng zì ài shuǐ yún xián。
障尘不用西风扇,香篆溟蒙正下关。zhàng chén bù yòng xī fēng shàn,xiāng zhuàn míng méng zhèng xià guān。

题汗青轩

崔敦礼

地禁官清静不哗,日长时试小团茶。dì jìn guān qīng jìng bù huā,rì zhǎng shí shì xiǎo tuán chá。
一生只用如椽笔,细为君王纪正邪。yī shēng zhǐ yòng rú chuán bǐ,xì wèi jūn wáng jì zhèng xié。

大阅回马口号

崔敦礼

前驱小队立元戎,一点台星喜气浓。qián qū xiǎo duì lì yuán róng,yī diǎn tái xīng xǐ qì nóng。
凯奏归来铃阁静,精神端已折遐冲。kǎi zòu guī lái líng gé jìng,jīng shén duān yǐ zhé xiá chōng。

芸香亭

崔敦礼

竹间当日一亭幽,瀹茗焚香向此留。zhú jiān dāng rì yī tíng yōu,yuè míng fén xiāng xiàng cǐ liú。
丹碧只今俱化出,独来恋恋忆前游。dān bì zhǐ jīn jù huà chū,dú lái liàn liàn yì qián yóu。

密云亭

崔敦礼

落花摇曳水溶溶,金现兜绵世界容。luò huā yáo yè shuǐ róng róng,jīn xiàn dōu mián shì jiè róng。
只恐水流云不见,桃源归路却无踪。zhǐ kǒng shuǐ liú yún bù jiàn,táo yuán guī lù què wú zōng。

傲霜亭

崔敦礼

霜风吹惨入园林,零落阶前满地金。shuāng fēng chuī cǎn rù yuán lín,líng luò jiē qián mǎn dì jīn。
赖有翠蕤堪采摘,伴人犹守岁寒心。lài yǒu cuì ruí kān cǎi zhāi,bàn rén yóu shǒu suì hán xīn。

丁亥岁予留建康梦登大桥仰视霄汉有金书阁字北斗落落布列其侧昨夕夜直坐石渠桥忽见七星低昂正倚秘阁而金书大字俨然梦中所见信知世事皆有定分非偶然也

崔敦礼

秘宇涵风寒淰淰,虚廊侵月静冥冥。mì yǔ hán fēng hán niǎn niǎn,xū láng qīn yuè jìng míng míng。
宝章玉座神深地,应想谁何会百灵。bǎo zhāng yù zuò shén shēn dì,yīng xiǎng shuí hé huì bǎi líng。

丁亥岁予留建康梦登大桥仰视霄汉有金书阁字北斗落落布列其侧昨夕夜直坐石渠桥忽见七星低昂正倚秘阁而金书大字俨然梦中所见信知世事皆有定分非偶然也

崔敦礼

青冥风露飞檐外,黄道星辰企翼边。qīng míng fēng lù fēi yán wài,huáng dào xīng chén qǐ yì biān。
独倚梧阴心自省,十年清梦故依然。dú yǐ wú yīn xīn zì shěng,shí nián qīng mèng gù yī rán。

枕上

崔敦礼

辗转孤灯梦不成,念家忧国总关情。niǎn zhuǎn gū dēng mèng bù chéng,niàn jiā yōu guó zǒng guān qíng。
月明定到棠梨上,时有啁嘈格磔声。yuè míng dìng dào táng lí shàng,shí yǒu zhāo cáo gé zhé shēng。

次韵张伯子饷柑

崔敦礼

儒官窗户寒,恇怯日出光。rú guān chuāng hù hán,kuāng qiè rì chū guāng。
独冷不可耐,大杓倾鹅黄。dú lěng bù kě nài,dà biāo qīng é huáng。
洞庭隔烟波,忽惊风露香。dòng tíng gé yān bō,hū jīng fēng lù xiāng。
开门问谁与,知君念荒凉。kāi mén wèn shuí yǔ,zhī jūn niàn huāng liáng。
芳包照盘新,硬句摩天扬。fāng bāo zhào pán xīn,yìng jù mó tiān yáng。
山中千头奴,丹黄丽秋阳。shān zhōng qiān tóu nú,dān huáng lì qiū yáng。
骚人巧采摘,灿灿简册方。sāo rén qiǎo cǎi zhāi,càn càn jiǎn cè fāng。
君诗追古作,语壮韵转彊。jūn shī zhuī gǔ zuò,yǔ zhuàng yùn zhuǎn jiàng。
属和郢中人,凋零不成行。shǔ hé yǐng zhōng rén,diāo líng bù chéng xíng。
临风咏玉台,噀雾开蜜房。lín fēng yǒng yù tái,xùn wù kāi mì fáng。
殷勤此珍馈,玩味愧莫当。yīn qín cǐ zhēn kuì,wán wèi kuì mò dāng。
但酌潘公醽,一举累十觞。dàn zhuó pān gōng líng,yī jǔ lèi shí shāng。

对竹有感

崔敦礼

庭前抱节君,五年不见汝。tíng qián bào jié jūn,wǔ nián bù jiàn rǔ。
去时双玉槊,枝叶稀可数。qù shí shuāng yù shuò,zhī yè xī kě shù。
归来儿孙多,已满寸金土。guī lái ér sūn duō,yǐ mǎn cùn jīn tǔ。
竹盛人凋零,攀枝泪如雨。zhú shèng rén diāo líng,pān zhī lèi rú yǔ。

还孟郎中诗卷用元韵

崔敦礼

吟哦两夫子,濯濯春月柳。yín ó liǎng fū zi,zhuó zhuó chūn yuè liǔ。
金石相击撞,论文自为友。jīn shí xiāng jī zhuàng,lùn wén zì wèi yǒu。
我欲和阳春,高调不容口。wǒ yù hé yáng chūn,gāo diào bù róng kǒu。
披玩若为称,朝酣玉台酒。pī wán ruò wèi chēng,cháo hān yù tái jiǔ。

还孟郎中诗卷用元韵

崔敦礼

富贵邯郸梦,齿发金城柳。fù guì hán dān mèng,chǐ fā jīn chéng liǔ。
附炎非吾事,因心即我友。fù yán fēi wú shì,yīn xīn jí wǒ yǒu。
得意自忘言,咸脢岂滕口。dé yì zì wàng yán,xián méi qǐ téng kǒu。
幸有君子交,淡成非醴酒。xìng yǒu jūn zi jiāo,dàn chéng fēi lǐ jiǔ。

严子文用范至能韵见赠再和

崔敦礼

灯花昨夜喜,诗成果符吉。dēng huā zuó yè xǐ,shī chéng guǒ fú jí。
长跪读新诗,绣筵鸣宝瑟。zhǎng guì dú xīn shī,xiù yán míng bǎo sè。
天公怪多取,未老雪满栉。tiān gōng guài duō qǔ,wèi lǎo xuě mǎn zhì。
出门会臞仙,戴笠卓午日。chū mén huì qú xiān,dài lì zhuó wǔ rì。
我无作诗工,而许编杜帙。wǒ wú zuò shī gōng,ér xǔ biān dù zhì。
珷玞混圭璋,蓬艾间粟秫。wǔ fū hùn guī zhāng,péng ài jiān sù shú。
鸥社愧相从,敬行顺风膝。ōu shè kuì xiāng cóng,jìng xíng shùn fēng xī。

前用吉字韵问严子文疾再和问疾之诗不工甚矣既辱和章又承用吉字韵为贶率尔继作敬问起居公自谓平生不服温剂此寡欲之验也何恙不愈诗以见意

崔敦礼

日来间何阔,坐见月初吉。rì lái jiān hé kuò,zuò jiàn yuè chū jí。
欲往扣斋扉,政恐劳取瑟。yù wǎng kòu zhāi fēi,zhèng kǒng láo qǔ sè。
闻公清净缘,巧笑却银栉。wén gōng qīng jìng yuán,qiǎo xiào què yín zhì。
露骨秀寒松,烘晹咽暖日。lù gǔ xiù hán sōng,hōng yì yàn nuǎn rì。
钟乳无千两,牙签堆万帙。zhōng rǔ wú qiān liǎng,yá qiān duī wàn zhì。
爱诗屡忘餐,爱酒勤种秫。ài shī lǚ wàng cān,ài jiǔ qín zhǒng shú。
心安身自轻,却老非牛膝。xīn ān shēn zì qīng,què lǎo fēi niú xī。
83123456