古诗词

踏莎行

欧阳修

候馆梅残,溪桥柳细,草薰风暖摇征辔。hòu guǎn méi cán,xī qiáo liǔ xì,cǎo xūn fēng nuǎn yáo zhēng pèi。
离愁渐远渐无穷,迢迢不断如春水。lí chóu jiàn yuǎn jiàn wú qióng,tiáo tiáo bù duàn rú chūn shuǐ。
寸寸柔肠,盈盈粉泪,楼高莫近危阑倚。cùn cùn róu cháng,yíng yíng fěn lèi,lóu gāo mò jìn wēi lán yǐ。
平芜尽处是春山,行人更在春山外。píng wú jǐn chù shì chūn shān,xíng rén gèng zài chūn shān wài。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

玉楼春

欧阳修

去时梅萼初凝粉。qù shí méi è chū níng fěn。
不觉小桃风力损。bù jué xiǎo táo fēng lì sǔn。
梨花最晚又凋零,何事归期无定准。lí huā zuì wǎn yòu diāo líng,hé shì guī qī wú dìng zhǔn。
阑干倚遍重来凭。lán gàn yǐ biàn zhòng lái píng。
泪粉偷将红袖印。lèi fěn tōu jiāng hóng xiù yìn。
蜘蛛喜鹊误人多,似此无凭安足信。zhī zhū xǐ què wù rén duō,shì cǐ wú píng ān zú xìn。

玉楼春

欧阳修

酒美春浓花世界。jiǔ měi chūn nóng huā shì jiè。
得意人人千万态。dé yì rén rén qiān wàn tài。
莫教辜负艳阳天,过了堆金何处买。mò jiào gū fù yàn yáng tiān,guò le duī jīn hé chù mǎi。
已去少年无计奈。yǐ qù shǎo nián wú jì nài。
且愿芳心长恁在。qiě yuàn fāng xīn zhǎng nèn zài。
闲愁一点上心来,算得东风吹不解。xián chóu yī diǎn shàng xīn lái,suàn dé dōng fēng chuī bù jiě。

玉楼春

欧阳修

湖边柳外楼高处。hú biān liǔ wài lóu gāo chù。
望断云山多少路。wàng duàn yún shān duō shǎo lù。
阑干倚遍使人愁,又是天涯初日暮。lán gàn yǐ biàn shǐ rén chóu,yòu shì tiān yá chū rì mù。
轻无管系狂无数。qīng wú guǎn xì kuáng wú shù。
水畔花飞风里絮。shuǐ pàn huā fēi fēng lǐ xù。
算伊浑似薄情郎,去便不来来便去。suàn yī hún shì báo qíng láng,qù biàn bù lái lái biàn qù。

玉楼春

欧阳修

南园粉蝶能无数。nán yuán fěn dié néng wú shù。
度翠穿红来复去。dù cuì chuān hóng lái fù qù。
倡条冶叶恣留连,飘荡轻于花上絮。chàng tiáo yě yè zì liú lián,piāo dàng qīng yú huā shàng xù。
朱阑夜夜风兼露。zhū lán yè yè fēng jiān lù。
宿粉栖香无定所。sù fěn qī xiāng wú dìng suǒ。
多情翻却似无情,赢得百花无限妒。duō qíng fān què shì wú qíng,yíng dé bǎi huā wú xiàn dù。

玉楼春

欧阳修

东风本是开花信。dōng fēng běn shì kāi huā xìn。
及至花时风更紧。jí zhì huā shí fēng gèng jǐn。
吹开吹谢苦匆匆,春意到头无处问。chuī kāi chuī xiè kǔ cōng cōng,chūn yì dào tóu wú chù wèn。
把酒临风千万恨。bǎ jiǔ lín fēng qiān wàn hèn。
欲扫残红犹未忍。yù sǎo cán hóng yóu wèi rěn。
夜来风雨转离披,满眼凄凉愁不尽。yè lái fēng yǔ zhuǎn lí pī,mǎn yǎn qī liáng chóu bù jǐn。

玉楼春

欧阳修

阴阴树色笼晴昼。yīn yīn shù sè lóng qíng zhòu。
清淡园林春过后。qīng dàn yuán lín chūn guò hòu。
杏腮轻粉日催红,池面绿罗风卷皱。xìng sāi qīng fěn rì cuī hóng,chí miàn lǜ luó fēng juǎn zhòu。
佳人向晚新妆就。jiā rén xiàng wǎn xīn zhuāng jiù。
圆腻歌喉珠欲溜。yuán nì gē hóu zhū yù liū。
当筵莫放酒杯迟,乐事良辰难入手。dāng yán mò fàng jiǔ bēi chí,lè shì liáng chén nán rù shǒu。

玉楼春

欧阳修

芙蓉斗晕燕支浅。fú róng dòu yūn yàn zhī qiǎn。
留着晚花开小宴。liú zhe wǎn huā kāi xiǎo yàn。
画船红日晚风清,柳色溪光晴照暖。huà chuán hóng rì wǎn fēng qīng,liǔ sè xī guāng qíng zhào nuǎn。
美人争劝梨花盏。měi rén zhēng quàn lí huā zhǎn。
舞困玉腰裙缕慢。wǔ kùn yù yāo qún lǚ màn。
莫交银烛促归期,已祝斜阳休更晚。mò jiāo yín zhú cù guī qī,yǐ zhù xié yáng xiū gèng wǎn。

玉楼春·其二十六子规

欧阳修

江南三月春光老。jiāng nán sān yuè chūn guāng lǎo。
月落禽啼天未晓。yuè luò qín tí tiān wèi xiǎo。
露和啼血染花红,恨过千家烟树杪。lù hé tí xuè rǎn huā hóng,hèn guò qiān jiā yān shù miǎo。
云垂玉枕屏山小。yún chuí yù zhěn píng shān xiǎo。
梦欲成时惊觉了。mèng yù chéng shí jīng jué le。
人心应不似伊心,若解思归归合早。rén xīn yīng bù shì yī xīn,ruò jiě sī guī guī hé zǎo。

桃源忆故人·其一·一名虞美人影

欧阳修

梅梢弄粉香犹嫩。méi shāo nòng fěn xiāng yóu nèn。
欲寄江南春信。yù jì jiāng nán chūn xìn。
别后寸肠萦损。bié hòu cùn cháng yíng sǔn。
说与伊争稳。shuō yǔ yī zhēng wěn。
小炉独守寒灰烬。xiǎo lú dú shǒu hán huī jìn。
忍泪低头画尽。rěn lèi dī tóu huà jǐn。
眉上万重新恨。méi shàng wàn zhòng xīn hèn。
竟日无人问。jìng rì wú rén wèn。

圣无忧/乌夜啼

欧阳修

世路风波险,十年一别须臾。shì lù fēng bō xiǎn,shí nián yī bié xū yú。
人生聚散长如此,相见且欢娱。rén shēng jù sàn zhǎng rú cǐ,xiāng jiàn qiě huān yú。
好酒能消光景,春风不染髭须。hǎo jiǔ néng xiāo guāng jǐng,chūn fēng bù rǎn zī xū。
为公一醉花前倒,红袖莫来扶。wèi gōng yī zuì huā qián dào,hóng xiù mò lái fú。

桃源忆故人·其二

欧阳修

莺愁燕苦春归去。yīng chóu yàn kǔ chūn guī qù。
寂寂花飘红雨。jì jì huā piāo hóng yǔ。
碧草绿杨歧路。bì cǎo lǜ yáng qí lù。
况是长亭暮。kuàng shì zhǎng tíng mù。
少年行客情难诉。shǎo nián xíng kè qíng nán sù。
泣对东风无语。qì duì dōng fēng wú yǔ。
目断两三烟树。mù duàn liǎng sān yān shù。
翠隔江淹浦。cuì gé jiāng yān pǔ。

临江仙·柳外轻雷池上雨

欧阳修

柳外轻雷池上雨,雨声滴碎荷声。liǔ wài qīng léi chí shàng yǔ,yǔ shēng dī suì hé shēng。
小楼西角断虹明。xiǎo lóu xī jiǎo duàn hóng míng。
阑干倚处,待得月华生。lán gàn yǐ chù,dài dé yuè huá shēng。
燕子飞来窥画栋,玉钩垂下帘旌。yàn zi fēi lái kuī huà dòng,yù gōu chuí xià lián jīng。
凉波不动簟纹平。liáng bō bù dòng diàn wén píng。
水精双枕,傍有堕钗横。shuǐ jīng shuāng zhěn,bàng yǒu duò chāi héng。

蓦山溪

欧阳修

新正初破,三五银蟾满。xīn zhèng chū pò,sān wǔ yín chán mǎn。
纤手染香罗,剪红莲、满城开遍。xiān shǒu rǎn xiāng luó,jiǎn hóng lián mǎn chéng kāi biàn。
楼台上下,歌管咽春风,驾香轮,停宝马,只待金乌晚。lóu tái shàng xià,gē guǎn yàn chūn fēng,jià xiāng lún,tíng bǎo mǎ,zhǐ dài jīn wū wǎn。
帝城今夜,罗绮谁为伴。dì chéng jīn yè,luó qǐ shuí wèi bàn。
应卜紫姑神,问归期、相思望断。yīng bo zǐ gū shén,wèn guī qī xiāng sī wàng duàn。
天涯情绪,对酒且开颜,春宵短。tiān yá qíng xù,duì jiǔ qiě kāi yán,chūn xiāo duǎn。
春寒浅。chūn hán qiǎn。
莫待金杯暖。mò dài jīn bēi nuǎn。

浪淘沙令

欧阳修

花外倒金翘。huā wài dào jīn qiào。
饮散无憀。yǐn sàn wú liáo。
柔桑蔽日柳迷条。róu sāng bì rì liǔ mí tiáo。
此地年时曾一醉,还是春朝。cǐ dì nián shí céng yī zuì,hái shì chūn cháo。
今日举轻桡。jīn rì jǔ qīng ráo。
帆影飘飘。fān yǐng piāo piāo。
长亭回首短亭遥。zhǎng tíng huí shǒu duǎn tíng yáo。
过尽长亭人更远,特地魂销。guò jǐn zhǎng tíng rén gèng yuǎn,tè dì hún xiāo。

浪淘沙令·五岭麦秋残

欧阳修

五岭麦秋残。wǔ lǐng mài qiū cán。
荔子初丹。lì zi chū dān。
绛纱囊里水晶丸。jiàng shā náng lǐ shuǐ jīng wán。
可惜天教生处远,不近长安。kě xī tiān jiào shēng chù yuǎn,bù jìn zhǎng ān。
往事忆开元。wǎng shì yì kāi yuán。
妃子偏怜。fēi zi piān lián。
一从魂散马嵬关。yī cóng hún sàn mǎ wéi guān。
只有红尘无驿使,满眼骊山。zhǐ yǒu hóng chén wú yì shǐ,mǎn yǎn lí shān。
1078«2345678»