古诗词

送李鹤田入浙赵春谷招

刘辰翁

天下南北车书通,行人点点过汴宫。tiān xià nán běi chē shū tōng,xíng rén diǎn diǎn guò biàn gōng。
空馀艮岳一拳土,黯惨如雪吹不融。kōng yú gěn yuè yī quán tǔ,àn cǎn rú xuě chuī bù róng。
平乘楼上王夷甫,一流中外泪如雨。píng chéng lóu shàng wáng yí fǔ,yī liú zhōng wài lèi rú yǔ。
西风羽扇不障尘,更是莲子随根去。xī fēng yǔ shàn bù zhàng chén,gèng shì lián zi suí gēn qù。
政事堂中三相公,往往退食如夔龙。zhèng shì táng zhōng sān xiāng gōng,wǎng wǎng tuì shí rú kuí lóng。
少年恸哭不见用,一语不合面发红。shǎo nián tòng kū bù jiàn yòng,yī yǔ bù hé miàn fā hóng。
八年流落无处所,合眼当朝遽如许。bā nián liú luò wú chù suǒ,hé yǎn dāng cháo jù rú xǔ。
忠魂不到海门潮,别殿芙蓉废为圃。zhōng hún bù dào hǎi mén cháo,bié diàn fú róng fèi wèi pǔ。
茫茫古路日平西,不信金铜不泪垂。máng máng gǔ lù rì píng xī,bù xìn jīn tóng bù lèi chuí。
浮沉亲故懒相问,白发唯有春风知。fú chén qīn gù lǎn xiāng wèn,bái fā wéi yǒu chūn fēng zhī。
李侯髀肉堪流涕,同谷哀吟越州弟。lǐ hóu bì ròu kān liú tì,tóng gǔ āi yín yuè zhōu dì。
买丝刺绣刺未成,公子翩翩雁书至。mǎi sī cì xiù cì wèi chéng,gōng zi piān piān yàn shū zhì。
飘飘起望白云间,裘雪牛车度赤山。piāo piāo qǐ wàng bái yún jiān,qiú xuě niú chē dù chì shān。
年馀七十能几见,我且欲往穷当还。nián yú qī shí néng jǐ jiàn,wǒ qiě yù wǎng qióng dāng hái。
平生高李经行处,寂寞断桥漂落絮。píng shēng gāo lǐ jīng xíng chù,jì mò duàn qiáo piāo luò xù。
不知到日似枯鱼,泪入黄河别鲂鱮。bù zhī dào rì shì kū yú,lèi rù huáng hé bié fáng xù。
当空殿阁密云团,曾和薰弦接羽翰。dāng kōng diàn gé mì yún tuán,céng hé xūn xián jiē yǔ hàn。
至今尚留花石否,杜鹃再赋长恨端。zhì jīn shàng liú huā shí fǒu,dù juān zài fù zhǎng hèn duān。
苏州正念东邻女,伤心更遇杨开府。sū zhōu zhèng niàn dōng lín nǚ,shāng xīn gèng yù yáng kāi fǔ。
语言憔悴敢分明,买酒行浇茂陵土。yǔ yán qiáo cuì gǎn fēn míng,mǎi jiǔ xíng jiāo mào líng tǔ。
刘辰翁

刘辰翁

刘辰翁(1233.2.4—1297.2.12),字会孟,别号须溪。庐陵灌溪(今江西省吉安市吉安县梅塘乡小灌村)人。南宋末年著名的爱国诗人。 景定三年(1262)登进士第。他一生一生致力于文学创作和文学批评活动,为后人留下了可贵的丰厚文化遗产,遗著由子刘将孙编为《须溪先生全集》,《宋史·艺文志》著录为一百卷,已佚。 刘辰翁的作品>>

猜您喜欢

秋景鹭于飞

刘辰翁

鹭闲如可语,飞去复何图。lù xián rú kě yǔ,fēi qù fù hé tú。
但见振兮振,不知于此于。dàn jiàn zhèn xī zhèn,bù zhī yú cǐ yú。
难令公子浊,似是列仙癯。nán lìng gōng zi zhuó,shì shì liè xiān qú。
近逼孤云小,遥看点雪无。jìn bī gū yún xiǎo,yáo kàn diǎn xuě wú。
沧洲何尔我,白发自江湖。cāng zhōu hé ěr wǒ,bái fā zì jiāng hú。
风雨鱼歌外,玄真逝与俱。fēng yǔ yú gē wài,xuán zhēn shì yǔ jù。

秋景时菊委严霜

刘辰翁

论菊何心傲,生时失众芳。lùn jú hé xīn ào,shēng shí shī zhòng fāng。
未须多晚节,政似委严霜。wèi xū duō wǎn jié,zhèng shì wěi yán shuāng。
北地飞飞击,东篱冉冉黄。běi dì fēi fēi jī,dōng lí rǎn rǎn huáng。
屑冰和露下,薄命有谁当。xiè bīng hé lù xià,báo mìng yǒu shuí dāng。
客去重阳远,花寒一夜长。kè qù zhòng yáng yuǎn,huā hán yī yè zhǎng。
朝来有佳色,未放早梅香。cháo lái yǒu jiā sè,wèi fàng zǎo méi xiāng。

秋景江动月移石

刘辰翁

石是龙眠处,终无石可扛。shí shì lóng mián chù,zhōng wú shí kě káng。
未应江动月,自是月移江。wèi yīng jiāng dòng yuè,zì shì yuè yí jiāng。
本似岷山雪,今为岭表泷。běn shì mín shān xuě,jīn wèi lǐng biǎo lóng。
是谁惊兔杵,失却钓鱼矼。shì shuí jīng tù chǔ,shī què diào yú gāng。
投渚天为碎,蹲磻影忽双。tóu zhǔ tiān wèi suì,dūn pán yǐng hū shuāng。
桂轮无侧匿,眼眼似窥窗。guì lún wú cè nì,yǎn yǎn shì kuī chuāng。

秋景日出篱东水

刘辰翁

雨以田为壑,疏篱野水中。yǔ yǐ tián wèi hè,shū lí yě shuǐ zhōng。
忧天沈到底,有日出其东。yōu tiān shěn dào dǐ,yǒu rì chū qí dōng。
或谓扶桑巧,谁知梦峡空。huò wèi fú sāng qiǎo,shuí zhī mèng xiá kōng。
勿朝蓬海白,满眼菊花红。wù cháo péng hǎi bái,mǎn yǎn jú huā hóng。
屐响初来客,墙暄到老翁。jī xiǎng chū lái kè,qiáng xuān dào lǎo wēng。
洗光吾镜曲,一笑弄丸同。xǐ guāng wú jìng qū,yī xiào nòng wán tóng。

秋景夕阳如有意

刘辰翁

又自欲昏黄,高高上夕阳。yòu zì yù hūn huáng,gāo gāo shàng xī yáng。
殷勤如有意,迟暮起相望。yīn qín rú yǒu yì,chí mù qǐ xiāng wàng。
牛背笛三弄,桑榆锦一张。niú bèi dí sān nòng,sāng yú jǐn yī zhāng。
向人添晼晚,容我更疏狂。xiàng rén tiān wǎn wǎn,róng wǒ gèng shū kuáng。
过雨天如改,穿花日尚长。guò yǔ tiān rú gǎi,chuān huā rì shàng zhǎng。
鲁阳三舍远,人世未须忙。lǔ yáng sān shě yuǎn,rén shì wèi xū máng。

秋景山园细路高

刘辰翁

不是终南径,山中取遁逃。bù shì zhōng nán jìng,shān zhōng qǔ dùn táo。
小园何所有,细路未应高。xiǎo yuán hé suǒ yǒu,xì lù wèi yīng gāo。
已恨锄荒菊,何堪弹种桃。yǐ hèn chú huāng jú,hé kān dàn zhǒng táo。
梯飙那可上,镵雪误相遭。tī biāo nà kě shàng,chán xuě wù xiāng zāo。
石卧当途虎,藤穿汲涧猱。shí wò dāng tú hǔ,téng chuān jí jiàn náo。
天机分瀑布,应念瓮畦劳。tiān jī fēn pù bù,yīng niàn wèng qí láo。

冬景冬日可爱

刘辰翁

此日荷天公,宁须挟纩重。cǐ rì hé tiān gōng,níng xū xié kuàng zhòng。
一寒偏更老,可爱莫如冬。yī hán piān gèng lǎo,kě ài mò rú dōng。
不恨乘驹隙,犹愁闭烛龙。bù hèn chéng jū xì,yóu chóu bì zhú lóng。
身如花正午,春入眼偏浓。shēn rú huā zhèng wǔ,chūn rù yǎn piān nóng。
有喜融霜鬓,何堪借酒容。yǒu xǐ róng shuāng bìn,hé kān jiè jiǔ róng。
至尊何处在,流涕献无从。zhì zūn hé chù zài,liú tì xiàn wú cóng。

冬景负暄

刘辰翁

虽霜晴可爱,容我俯前轩。suī shuāng qíng kě ài,róng wǒ fǔ qián xuān。
纵是围燕玉,何如负赵暄。zòng shì wéi yàn yù,hé rú fù zhào xuān。
自怜鲐背痒,敢负太阳恩。zì lián tái bèi yǎng,gǎn fù tài yáng ēn。
已觉曲身直,犹胜挟纩温。yǐ jué qū shēn zhí,yóu shèng xié kuàng wēn。
衰年知潦倒,造物足温存。shuāi nián zhī lǎo dào,zào wù zú wēn cún。
尚有葵心在,何因献至尊。shàng yǒu kuí xīn zài,hé yīn xiàn zhì zūn。

冬景地炉煨榾柮

刘辰翁

片地为炉古,长镵斫雪来。piàn dì wèi lú gǔ,zhǎng chán zhuó xuě lái。
蒲团容膝坐,榾柮向人煨。pú tuán róng xī zuò,gǔ duò xiàng rén wēi。
凿破昆山璞,方如暖阁开。záo pò kūn shān pú,fāng rú nuǎn gé kāi。
一根深雨露,四壁涨烟煤。yī gēn shēn yǔ lù,sì bì zhǎng yān méi。
光怪浮螭吻,云星拨芋魁。guāng guài fú chī wěn,yún xīng bō yù kuí。
朱门香兽拥,何意早成灰。zhū mén xiāng shòu yōng,hé yì zǎo chéng huī。

冬景舟雪洒寒灯

刘辰翁

舟雪那知重,惊沙洒未干。zhōu xuě nà zhī zhòng,jīng shā sǎ wèi gàn。
暮云千里合,远客一灯寒。mù yún qiān lǐ hé,yuǎn kè yī dēng hán。
飞絮漫空起,推蓬倚醉看。fēi xù màn kōng qǐ,tuī péng yǐ zuì kàn。
风缸青闪闪,水驿白漫漫。fēng gāng qīng shǎn shǎn,shuǐ yì bái màn màn。
隔岸如渔火,无人共钓滩。gé àn rú yú huǒ,wú rén gòng diào tān。
闭门安道梦,月黑溯归难。bì mén ān dào mèng,yuè hēi sù guī nán。

冬景炉存火似红

刘辰翁

向火火无功,炉中本不空。xiàng huǒ huǒ wú gōng,lú zhōng běn bù kōng。
尤存尤自冷,似有似无红。yóu cún yóu zì lěng,shì yǒu shì wú hóng。
围共香团兽,烧馀焰吐虹。wéi gòng xiāng tuán shòu,shāo yú yàn tǔ hóng。
寒威侵铄处,光气吐吞中。hán wēi qīn shuò chù,guāng qì tǔ tūn zhōng。
尚觉身成曲,惟应笑是烘。shàng jué shēn chéng qū,wéi yīng xiào shì hōng。
个中明点雪,万古不曾融。gè zhōng míng diǎn xuě,wàn gǔ bù céng róng。

冬景孤舟蓑笠翁

刘辰翁

泛泛水晶宫,孤舟凛欲东。fàn fàn shuǐ jīng gōng,gū zhōu lǐn yù dōng。
短蓑并箬笠,举世一渔翁。duǎn suō bìng ruò lì,jǔ shì yī yú wēng。
大雪三千界,轻舠尺八空。dà xuě sān qiān jiè,qīng dāo chǐ bā kōng。
无衣寒独速,皓首败天公。wú yī hán dú sù,hào shǒu bài tiān gōng。
乘雁双凫外,斜风细雨中。chéng yàn shuāng fú wài,xié fēng xì yǔ zhōng。
羊裘差好事,聱钓不相同。yáng qiú chà hǎo shì,áo diào bù xiāng tóng。

冬景独钓寒江雪

刘辰翁

一雪寒如此,何人立钓矼。yī xuě hán rú cǐ,hé rén lì diào gāng。
不知身入画,独自影临江。bù zhī shēn rù huà,dú zì yǐng lín jiāng。
未必鱼吞粒,惟应鹭作双。wèi bì yú tūn lì,wéi yīng lù zuò shuāng。
风吹沙皓皓,天阔水淙淙。fēng chuī shā hào hào,tiān kuò shuǐ cóng cóng。
归去村边路,看来缆失桩。guī qù cūn biān lù,kàn lái lǎn shī zhuāng。
夜深谁访旧,推月倚蓬窗。yè shēn shuí fǎng jiù,tuī yuè yǐ péng chuāng。

冬景深山催短景

刘辰翁

曝背无馀地,冬晴直万金。pù bèi wú yú dì,dōng qíng zhí wàn jīn。
是谁催短景,政尔碍山深。shì shuí cuī duǎn jǐng,zhèng ěr ài shān shēn。
鸟道空中小,猿啼底处寻。niǎo dào kōng zhōng xiǎo,yuán tí dǐ chù xún。
清霜经晓湿,红日半天沈。qīng shuāng jīng xiǎo shī,hóng rì bàn tiān shěn。
隐士三竿梦,宫人一线心。yǐn shì sān gān mèng,gōng rén yī xiàn xīn。
百年浑似此,何处惜光阴。bǎi nián hún shì cǐ,hé chù xī guāng yīn。

冬景至后日初长

刘辰翁

至后晴堪定,阳来蔼未央。zhì hòu qíng kān dìng,yáng lái ǎi wèi yāng。
是虽年已晚,最喜日初长。shì suī nián yǐ wǎn,zuì xǐ rì chū zhǎng。
自报黄钟动,谁将弱线量。zì bào huáng zhōng dòng,shuí jiāng ruò xiàn liàng。
荒寒无刻漏,宿昔已昏黄。huāng hán wú kè lòu,sù xī yǐ hūn huáng。
天上开南陆,人间入寿乡。tiān shàng kāi nán lù,rén jiān rù shòu xiāng。
鲁阳惊昨梦,辛苦系扶桑。lǔ yáng jīng zuó mèng,xīn kǔ xì fú sāng。