古诗词

中秋登白纻山呈同游苏寺丞

郭祥正

平湖万顷浮青玉,嫦娥更揽寒光浴。píng hú wàn qǐng fú qīng yù,cháng é gèng lǎn hán guāng yù。
天高星稀鱼雁沈,风静云消丝管逐。tiān gāo xīng xī yú yàn shěn,fēng jìng yún xiāo sī guǎn zhú。
试听郭子今宵歌,对月不饮奈愁何。shì tīng guō zi jīn xiāo gē,duì yuè bù yǐn nài chóu hé。
上尽高山万丈之绝顶,侧身可以攀明河。shàng jǐn gāo shān wàn zhàng zhī jué dǐng,cè shēn kě yǐ pān míng hé。
明河洗君耳,明月照君面。míng hé xǐ jūn ěr,míng yuè zhào jūn miàn。
暂来空洞无物逍遥乡,安用声名夸海县。zàn lái kōng dòng wú wù xiāo yáo xiāng,ān yòng shēng míng kuā hǎi xiàn。
前年从军梅山下,林黑只忧偏弩射。qián nián cóng jūn méi shān xià,lín hēi zhǐ yōu piān nǔ shè。
去岁点夫大河北,黄土吹衣无昼夜。qù suì diǎn fū dà hé běi,huáng tǔ chuī yī wú zhòu yè。
劳劳功业安在哉,出林之木风先摧。láo láo gōng yè ān zài zāi,chū lín zhī mù fēng xiān cuī。
有言不得见天子,卷舌却出金门来。yǒu yán bù dé jiàn tiān zi,juǎn shé què chū jīn mén lái。
流光差池鬓垂雪,幸对南山值佳节。liú guāng chà chí bìn chuí xuě,xìng duì nán shān zhí jiā jié。
更在桓公游处游,自纾悲歌更清越。gèng zài huán gōng yóu chù yóu,zì shū bēi gē gèng qīng yuè。
登高何必须重九,零落黄花污浓酒。dēng gāo hé bì xū zhòng jiǔ,líng luò huáng huā wū nóng jiǔ。
岂如桂子散秋香,采露金人举纤手。qǐ rú guì zi sàn qiū xiāng,cǎi lù jīn rén jǔ xiān shǒu。
举纤手,饮未休,月轮忽转西山头。jǔ xiān shǒu,yǐn wèi xiū,yuè lún hū zhuǎn xī shān tóu。
明年此会定南北,沉思使我增离忧。míng nián cǐ huì dìng nán běi,chén sī shǐ wǒ zēng lí yōu。
荆榛满眼世路恶,恩忘水覆终难收。jīng zhēn mǎn yǎn shì lù è,ēn wàng shuǐ fù zhōng nán shōu。
田文昔日三千客,去住如今均一丘。tián wén xī rì sān qiān kè,qù zhù rú jīn jūn yī qiū。
噫吁嚱,达亦不足恃,穷亦不足羞。yī xū xì,dá yì bù zú shì,qióng yì bù zú xiū。
但愿明月照我酒,古来秉烛供遨游。dàn yuàn míng yuè zhào wǒ jiǔ,gǔ lái bǐng zhú gōng áo yóu。
因谁为谢北海若,酩酊不辨马与牛。yīn shuí wèi xiè běi hǎi ruò,mǐng dīng bù biàn mǎ yǔ niú。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

次五羊先寄帅公颖叔

郭祥正

玉帐元戎金马儒,还同严武在成都。yù zhàng yuán róng jīn mǎ rú,hái tóng yán wǔ zài chéng dōu。
新诗欲得何人和,席上能容杜老无。xīn shī yù dé hé rén hé,xí shàng néng róng dù lǎo wú。

闻五羊今岁有雪口号寄颖叔修撰

郭祥正

南人不识白皑皑,直怪狂风舞乱梅。nán rén bù shí bái ái ái,zhí guài kuáng fēng wǔ luàn méi。
向道元戎召和气,岭云翻雪入城来。xiàng dào yuán róng zhào hé qì,lǐng yún fān xuě rù chéng lái。

古羊江口

郭祥正

古羊江口两山阴,野客停挠为一吟。gǔ yáng jiāng kǒu liǎng shān yīn,yě kè tíng náo wèi yī yín。
面逆寒风望苍翠,老来唯有爱山心。miàn nì hán fēng wàng cāng cuì,lǎo lái wéi yǒu ài shān xīn。

四恩禅院

郭祥正

石斗双崖控碧溪,榕阴冉冉与云齐。shí dòu shuāng yá kòng bì xī,róng yīn rǎn rǎn yǔ yún qí。
寺门欲出浑无路,直上青天万丈梯。sì mén yù chū hún wú lù,zhí shàng qīng tiān wàn zhàng tī。

仙庭观

郭祥正

楼阁依稀踞凤凰,入门松桧自然香。lóu gé yī xī jù fèng huáng,rù mén sōng guì zì rán xiāng。
蟠桃已熟桑田变,应与皇家共久长。pán táo yǐ shú sāng tián biàn,yīng yǔ huáng jiā gòng jiǔ zhǎng。

入清远峡

郭祥正

舟绕苍崖转碧津,层层云树画屏新。zhōu rào cāng yá zhuǎn bì jīn,céng céng yún shù huà píng xīn。
分明便是桃源路,底事无花不见人。fēn míng biàn shì táo yuán lù,dǐ shì wú huā bù jiàn rén。

出清远峡

郭祥正

轧轧孤舟两橹鸣,悠悠山阔白沙平。yà yà gū zhōu liǎng lǔ míng,yōu yōu shān kuò bái shā píng。
回瞻苍峡来时路,只得银潢半日行。huí zhān cāng xiá lái shí lù,zhǐ dé yín huáng bàn rì xíng。

双溪呈帅座颖叔

郭祥正

双溪流过碧湾湾,两带青罗绕玉环。shuāng xī liú guò bì wān wān,liǎng dài qīng luó rào yù huán。
入海未甘随咸卤,助公吟笔泻潺湲。rù hǎi wèi gān suí xián lǔ,zhù gōng yín bǐ xiè chán yuán。

和颖叔别后见寄

郭祥正

白头方得岭南麾,却望长安恨不飞。bái tóu fāng dé lǐng nán huī,què wàng zhǎng ān hèn bù fēi。
毒雾腥烟非我乐,未从公辟敢言归。dú wù xīng yān fēi wǒ lè,wèi cóng gōng pì gǎn yán guī。

雨霁小饮示曾令

郭祥正

岚云送雨一番凉,把酒休言忆故乡。lán yún sòng yǔ yī fān liáng,bǎ jiǔ xiū yán yì gù xiāng。
荔子鲥鱼相伴熟,画船捶鼓下灵羊。lì zi shí yú xiāng bàn shú,huà chuán chuí gǔ xià líng yáng。

颖叔为余亲札补到难并和篇开刻既成以二绝句送上

郭祥正

投老文章遇已知,感公书我到难诗。tóu lǎo wén zhāng yù yǐ zhī,gǎn gōng shū wǒ dào nán shī。
银钩玉纽徒称妙,大庾岭南无此碑。yín gōu yù niǔ tú chēng miào,dà yǔ lǐng nán wú cǐ bēi。

颖叔为余亲札补到难并和篇开刻既成以二绝句送上

郭祥正

英词妙翰两无双,彼有浯溪此北江。yīng cí miào hàn liǎng wú shuāng,bǐ yǒu wú xī cǐ běi jiāng。
下视尘寰真一撮,到无难处为公降。xià shì chén huán zhēn yī cuō,dào wú nán chù wèi gōng jiàng。

送王侃主簿弃官归南城三首

郭祥正

纷纷岚翠扑征衣,蒲酌离觞对落晖。fēn fēn lán cuì pū zhēng yī,pú zhuó lí shāng duì luò huī。
忆着故园心已醉,更堪临水送人归。yì zhe gù yuán xīn yǐ zuì,gèng kān lín shuǐ sòng rén guī。

送王侃主簿弃官归南城三首

郭祥正

侵侵尘土欲何为,满腹诗书不遇知。qīn qīn chén tǔ yù hé wèi,mǎn fù shī shū bù yù zhī。
归去青山终我老,挂冠全胜拜官时。guī qù qīng shān zhōng wǒ lǎo,guà guān quán shèng bài guān shí。

送王侃主簿弃官归南城三首

郭祥正

泠泠风露菊花时,有客言归便得归。líng líng fēng lù jú huā shí,yǒu kè yán guī biàn dé guī。
自是不归归便得,灵羊峡口棹如飞。zì shì bù guī guī biàn dé,líng yáng xiá kǒu zhào rú fēi。