古诗词

徐州黄楼歌寄苏子瞻

郭祥正

君不见彭门之黄楼,楼角突兀凌山丘。jūn bù jiàn péng mén zhī huáng lóu,lóu jiǎo tū wù líng shān qiū。
云生雾暗失柱础,日升月落当帘钩。yún shēng wù àn shī zhù chǔ,rì shēng yuè luò dāng lián gōu。
黄河西来骇奔流,顷刻十丈平城头。huáng hé xī lái hài bēn liú,qǐng kè shí zhàng píng chéng tóu。
浑涛舂撞怒鲸跃,危堞仅若杯盂浮。hún tāo chōng zhuàng nù jīng yuè,wēi dié jǐn ruò bēi yú fú。
斯民嚣嚣坐恐化鱼鳖,刺史当分天子忧。sī mín xiāo xiāo zuò kǒng huà yú biē,cì shǐ dāng fēn tiān zi yōu。
植材筑土夜运昼,神物借力非人谋。zhí cái zhù tǔ yè yùn zhòu,shén wù jiè lì fēi rén móu。
河还故道万家喜,匪公何以全吾州。hé hái gù dào wàn jiā xǐ,fěi gōng hé yǐ quán wú zhōu。
公来相基叠巨石,屋成因以黄名楼。gōng lái xiāng jī dié jù shí,wū chéng yīn yǐ huáng míng lóu。
黄楼不独排河流,壮观弹压东诸侯。huáng lóu bù dú pái hé liú,zhuàng guān dàn yā dōng zhū hóu。
重檐斜飞掣惊电,密瓦莹静蟠苍虬。zhòng yán xié fēi chè jīng diàn,mì wǎ yíng jìng pán cāng qiú。
乘闲往往宴宾客,酒酣诗兴横霜秋。chéng xián wǎng wǎng yàn bīn kè,jiǔ hān shī xīng héng shuāng qiū。
沉思汉唐视陈迹,逆节怙险终何求。chén sī hàn táng shì chén jì,nì jié hù xiǎn zhōng hé qiú。
谁令颈血溅砧斧,千载付与山河愁。shuí lìng jǐng xuè jiàn zhēn fǔ,qiān zài fù yǔ shān hé chóu。
圣祖神宗仗仁义,中原一洗兵甲休。shèng zǔ shén zōng zhàng rén yì,zhōng yuán yī xǐ bīng jiǎ xiū。
朝廷尊崇郡县肃,彭门子弟长欢游。cháo tíng zūn chóng jùn xiàn sù,péng mén zi dì zhǎng huān yóu。
长欢游,随五马,但看红袖舞华筵,不愿黄河到楼下。zhǎng huān yóu,suí wǔ mǎ,dàn kàn hóng xiù wǔ huá yán,bù yuàn huáng hé dào lóu xià。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

游仙一十九首

郭祥正

窥天见天根,步玄入玄门。kuī tiān jiàn tiān gēn,bù xuán rù xuán mén。
素光流一气,默默复浑浑。sù guāng liú yī qì,mò mò fù hún hún。
挥手散馀景,至心揖灵尊。huī shǒu sàn yú jǐng,zhì xīn yī líng zūn。
从今乃忘言,大道多子孙。cóng jīn nǎi wàng yán,dà dào duō zi sūn。

春日独酌十首

郭祥正

桃花不解饮,向我如情亲。táo huā bù jiě yǐn,xiàng wǒ rú qíng qīn。
迎风更低昂,狂杀对酒人。yíng fēng gèng dī áng,kuáng shā duì jiǔ rén。
桃无十日花,人无百岁身。táo wú shí rì huā,rén wú bǎi suì shēn。
竟须醒复醉,不负花上春。jìng xū xǐng fù zuì,bù fù huā shàng chūn。

春日独酌十首

郭祥正

江草绿未齐,林花飞已乱。jiāng cǎo lǜ wèi qí,lín huā fēi yǐ luàn。
霁景殊可乐,阴云幸飘散。jì jǐng shū kě lè,yīn yún xìng piāo sàn。
且致百斛酒,醉倒落花畔。qiě zhì bǎi hú jiǔ,zuì dào luò huā pàn。

春日独酌十首

郭祥正

平生最嗜酒,况复就花饮。píng shēng zuì shì jiǔ,kuàng fù jiù huā yǐn。
明月正照人,吴姬安得寝。míng yuè zhèng zhào rén,wú jī ān dé qǐn。
更起尽馀杯,击碎珊瑚枕。gèng qǐ jǐn yú bēi,jī suì shān hú zhěn。

春日独酌十首

郭祥正

芳华无十日,自劝频举杯。fāng huá wú shí rì,zì quàn pín jǔ bēi。
素发易凋落,青春难再来。sù fā yì diāo luò,qīng chūn nán zài lái。
林间黄鸟啭,日下浮云开。lín jiān huáng niǎo zhuàn,rì xià fú yún kāi。
吴歌梁尘飞,越舞白雪回。wú gē liáng chén fēi,yuè wǔ bái xuě huí。
英雄既长往,珠金安在哉。yīng xióng jì zhǎng wǎng,zhū jīn ān zài zāi。
仅存一丘土,石麟卧蒿莱。jǐn cún yī qiū tǔ,shí lín wò hāo lái。
谁曾将浊酒,为君倾夜台。shuí céng jiāng zhuó jiǔ,wèi jūn qīng yè tái。

春日独酌十首

郭祥正

醉去卧兰茝,安用张蜀锦。zuì qù wò lán chǎi,ān yòng zhāng shǔ jǐn。
何必黄金杯,瘿杓亦足饮。hé bì huáng jīn bēi,yǐng biāo yì zú yǐn。
物理不可齐,好恶乃天禀。wù lǐ bù kě qí,hǎo è nǎi tiān bǐng。
真精既洞达,空无仍谛审。zhēn jīng jì dòng dá,kōng wú réng dì shěn。
所以陶渊明,北窗自攲枕。suǒ yǐ táo yuān míng,běi chuāng zì qī zhěn。
起作无弦弹,此音殊妙甚。qǐ zuò wú xián dàn,cǐ yīn shū miào shén。

春日独酌十首

郭祥正

雷声散阳气,晴景醉长天。léi shēng sàn yáng qì,qíng jǐng zuì zhǎng tiān。
绿从何处来,染我山下泉。lǜ cóng hé chù lái,rǎn wǒ shān xià quán。
汲泉酿醇酒,举杯复颓然。jí quán niàng chún jiǔ,jǔ bēi fù tuí rán。
寄谢伯夷辈,饿名安用传。jì xiè bó yí bèi,è míng ān yòng chuán。

春日独酌十首

郭祥正

春日何迟迟,万物涵阳晖。chūn rì hé chí chí,wàn wù hán yáng huī。
君看源上桃,并蒂花满枝。jūn kàn yuán shàng táo,bìng dì huā mǎn zhī。
双双梁间燕,营巢知所归。shuāng shuāng liáng jiān yàn,yíng cháo zhī suǒ guī。
凌霄附长松,托根亦有依。líng xiāo fù zhǎng sōng,tuō gēn yì yǒu yī。
馀生如不饮,无以谢芳菲。yú shēng rú bù yǐn,wú yǐ xiè fāng fēi。

春日独酌十首

郭祥正

不羞双鬓雪,折花向林间。bù xiū shuāng bìn xuě,zhé huā xiàng lín jiān。
念此光景速,未能身世闲。niàn cǐ guāng jǐng sù,wèi néng shēn shì xián。
满酌金熨斗,遥望谢公山。mǎn zhuó jīn yùn dòu,yáo wàng xiè gōng shān。
迹欲扁舟渡,心先高鸟还。jì yù biǎn zhōu dù,xīn xiān gāo niǎo hái。
今朝不酩酊,何以破愁颜。jīn cháo bù mǐng dīng,hé yǐ pò chóu yán。

春日独酌十首

郭祥正

几日待春光,春光易衰歇。jǐ rì dài chūn guāng,chūn guāng yì shuāi xiē。
流年信密移,谁能保肌发。liú nián xìn mì yí,shuí néng bǎo jī fā。
何须秉蜡炬,今夕值明月。hé xū bǐng là jù,jīn xī zhí míng yuè。
但愿海变酒,拍浮长出没。dàn yuàn hǎi biàn jiǔ,pāi fú zhǎng chū méi。
归来归去来,蓬山有仙阙。guī lái guī qù lái,péng shān yǒu xiān quē。

春日独酌十首

郭祥正

海棠微雨湿,枝上残红泣。hǎi táng wēi yǔ shī,zhī shàng cán hóng qì。
山鸟啼向人,春光一何急。shān niǎo tí xiàng rén,chūn guāng yī hé jí。
浊酒注我肠,免使新愁入。zhuó jiǔ zhù wǒ cháng,miǎn shǐ xīn chóu rù。
却欲买扁舟,渔竿荷蓑笠。què yù mǎi biǎn zhōu,yú gān hé suō lì。

田家四时

郭祥正

田田时雨足,鞭牛务深耕。tián tián shí yǔ zú,biān niú wù shēn gēng。
选种随土宜,播掷糯与粳。xuǎn zhǒng suí tǔ yí,bō zhì nuò yǔ jīng。
条桑去蠹枝,柔柔待春荣。tiáo sāng qù dù zhī,róu róu dài chūn róng。
春事不可缓,春鸟亦已鸣。chūn shì bù kě huǎn,chūn niǎo yì yǐ míng。

田家四时

郭祥正

麻麦闻熟刈,蚕成缫莫迟。má mài wén shú yì,cán chéng sāo mò chí。
更看田中禾,莨莠时去之。gèng kàn tián zhōng hé,làng yǒu shí qù zhī。
幸此赤日长,农事岂敢违。xìng cǐ chì rì zhǎng,nóng shì qǐ gǎn wéi。
愿言一岁稔,不受三冬饥。yuàn yán yī suì rěn,bù shòu sān dōng jī。

田家四时

郭祥正

开塍放馀水,经霜谷将实。kāi chéng fàng yú shuǐ,jīng shuāng gǔ jiāng shí。
更黎原上畴,坎麦亦云毕。gèng lí yuán shàng chóu,kǎn mài yì yún bì。
老叟呼儿童,敲林收橡栗。lǎo sǒu hū ér tóng,qiāo lín shōu xiàng lì。
乃知田家勤,卒岁无闲日。nǎi zhī tián jiā qín,zú suì wú xián rì。

田家四时

郭祥正

田事今云休,官输亦已足。tián shì jīn yún xiū,guān shū yì yǐ zú。
刈禾既盈囷,采薪又盈屋。yì hé jì yíng qūn,cǎi xīn yòu yíng wū。
牛羊各蕃衍,御冬多旨蓄。niú yáng gè fān yǎn,yù dōng duō zhǐ xù。
何以介眉寿,瓮中酒新熟。hé yǐ jiè méi shòu,wèng zhōng jiǔ xīn shú。