古诗词

忆五松山

郭祥正

江南富山水,忽忆五松山。jiāng nán fù shān shuǐ,hū yì wǔ sōng shān。
梁僧种松夺造物,至今千丈凌云间。liáng sēng zhǒng sōng duó zào wù,zhì jīn qiān zhàng líng yún jiān。
上有寒蟾吐魄凝冰雪,下有铜陵碧涧倾潺潺。shàng yǒu hán chán tǔ pò níng bīng xuě,xià yǒu tóng líng bì jiàn qīng chán chán。
雷公睥睨不可以挥斧,老鹤飞来势欲止而复还,猿猱侧望何由攀。léi gōng pì nì bù kě yǐ huī fǔ,lǎo hè fēi lái shì yù zhǐ ér fù hái,yuán náo cè wàng hé yóu pān。
琉璃殿阁若化出,四天之众说法鸣金镮。liú lí diàn gé ruò huà chū,sì tiān zhī zhòng shuō fǎ míng jīn huán。
我尝脱屣往栖息,六月清风无汗颜。wǒ cháng tuō xǐ wǎng qī xī,liù yuè qīng fēng wú hàn yán。
浓阴可爱坐盘石,绿酒酌尽横琴弹。nóng yīn kě ài zuò pán shí,lǜ jiǔ zhuó jǐn héng qín dàn。
命宫叩徵天地变,听之以气往往生羽翰。mìng gōng kòu zhēng tiān dì biàn,tīng zhī yǐ qì wǎng wǎng shēng yǔ hàn。
纷埃不到佛净国,岂识人间行路难。fēn āi bù dào fú jìng guó,qǐ shí rén jiān xíng lù nán。
尘劳忽起旧缘想,倒骑匹马来长安。chén láo hū qǐ jiù yuán xiǎng,dào qí pǐ mǎ lái zhǎng ān。
修鳞掉尾业已困,涸辙孰与西江澜。xiū lín diào wěi yè yǐ kùn,hé zhé shú yǔ xī jiāng lán。
发疏齿缺形将残,畏涂足蹑心胆寒。fā shū chǐ quē xíng jiāng cán,wèi tú zú niè xīn dǎn hán。
屈原怀沙贾谊贬,身后忠名何足观。qū yuán huái shā jiǎ yì biǎn,shēn hòu zhōng míng hé zú guān。
不如宴坐碧山里,笑傲每携云月欢。bù rú yàn zuò bì shān lǐ,xiào ào měi xié yún yuè huān。
明朝却欲渡江去,五松岩户无人关。míng cháo què yù dù jiāng qù,wǔ sōng yán hù wú rén guān。
方壶员峤太殊绝,幸有此山容我闲。fāng hú yuán jiào tài shū jué,xìng yǒu cǐ shān róng wǒ xián。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

城西阻雨寄纯父太守

郭祥正

三春复作历阳游,倾听高谈洗我忧。sān chūn fù zuò lì yáng yóu,qīng tīng gāo tán xǐ wǒ yōu。
已出重城望宾榻,暗天风雨泊孤舟。yǐ chū zhòng chéng wàng bīn tà,àn tiān fēng yǔ pō gū zhōu。

浚遒卧病少愈言怀

郭祥正

入竹细风连阵暖,隔墙幽鸟数声和。rù zhú xì fēng lián zhèn nuǎn,gé qiáng yōu niǎo shù shēng hé。
病馀斗惜春归速,枝上残红应不多。bìng yú dòu xī chūn guī sù,zhī shàng cán hóng yīng bù duō。

玉蝶球

郭祥正

玉蝶交加翅羽柔,八仙琼萼并含羞。yù dié jiāo jiā chì yǔ róu,bā xiān qióng è bìng hán xiū。
春残应恨无花采,翠碧枝间戏作球。chūn cán yīng hèn wú huā cǎi,cuì bì zhī jiān xì zuò qiú。

怀归

郭祥正

黄鹂出谷鸣声软,紫燕营巢意思和。huáng lí chū gǔ míng shēng ruǎn,zǐ yàn yíng cháo yì sī hé。
欲问江南近消息,落花飞絮向人多。yù wèn jiāng nán jìn xiāo xī,luò huā fēi xù xiàng rén duō。

郭祥正

窗户无风天气阴,屏山围枕鬓云深。chuāng hù wú fēng tiān qì yīn,píng shān wéi zhěn bìn yún shēn。
秋波不动芙蓉暖,化蝶惊飞君莫寻。qiū bō bù dòng fú róng nuǎn,huà dié jīng fēi jūn mò xún。

郭祥正

檀口微开皓齿香,眼波浮动脸生光。tán kǒu wēi kāi hào chǐ xiāng,yǎn bō fú dòng liǎn shēng guāng。
桃花未落燕脂浅,半飐春风半倚墙。táo huā wèi luò yàn zhī qiǎn,bàn zhǎn chūn fēng bàn yǐ qiáng。

元舆待制以书酒见招

郭祥正

驿骑东行得素书,便趋宾榻驾柴车。yì qí dōng xíng dé sù shū,biàn qū bīn tà jià chái chē。
赋诗我未如陶令,养浩君能似子舆。fù shī wǒ wèi rú táo lìng,yǎng hào jūn néng shì zi yú。

郭祥正

一枰相对漫怡神,白黑争先局局新。yī píng xiāng duì màn yí shén,bái hēi zhēng xiān jú jú xīn。
不觉斧柯从此烂,甘心谁是肯输人。bù jué fǔ kē cóng cǐ làn,gān xīn shuí shì kěn shū rén。

和北山泉老三首

郭祥正

从来心照两相通,信饷瓶盛自在空。cóng lái xīn zhào liǎng xiāng tōng,xìn xiǎng píng shèng zì zài kōng。
谁道钟山远姑熟,北窗时复揖清风。shuí dào zhōng shān yuǎn gū shú,běi chuāng shí fù yī qīng fēng。

和北山泉老三首

郭祥正

蓼花红淡苇条黄,故有离人思抑扬。liǎo huā hóng dàn wěi tiáo huáng,gù yǒu lí rén sī yì yáng。
手眼不知相拗否,墨华时寄两三行。shǒu yǎn bù zhī xiāng ǎo fǒu,mò huá shí jì liǎng sān xíng。

和北山泉老三首

郭祥正

已将形影老江南,不饮情怀稍自谙。yǐ jiāng xíng yǐng lǎo jiāng nán,bù yǐn qíng huái shāo zì ān。
安得道人挥玉麈,一宵清语响圜庵。ān dé dào rén huī yù zhǔ,yī xiāo qīng yǔ xiǎng huán ān。

和僧诜见怀二首

郭祥正

城角蓬茅三亩居,空堂唯有一床书。chéng jiǎo péng máo sān mǔ jū,kōng táng wéi yǒu yī chuáng shū。
感师相遇怜清淡,若比陶潜尚不如。gǎn shī xiāng yù lián qīng dàn,ruò bǐ táo qián shàng bù rú。

和僧诜见怀二首

郭祥正

眉目棱棱有古风,却疑曾作钓鱼翁。méi mù léng léng yǒu gǔ fēng,què yí céng zuò diào yú wēng。
一竿明月空抛掷,谁道烟波无处穷。yī gān míng yuè kōng pāo zhì,shuí dào yān bō wú chù qióng。

访华阳隐者

郭祥正

小径斜分石磴通,萧萧古屋隔杉松。xiǎo jìng xié fēn shí dèng tōng,xiāo xiāo gǔ wū gé shān sōng。
主人无事昼慵起,残雪满庭春未融。zhǔ rén wú shì zhòu yōng qǐ,cán xuě mǎn tíng chūn wèi róng。

雪次大涧

郭祥正

连山接野冷光铺,望望村烟问道涂。lián shān jiē yě lěng guāng pù,wàng wàng cūn yān wèn dào tú。
不似在家蓬户闭,妻儿欢笑拥红炉。bù shì zài jiā péng hù bì,qī ér huān xiào yōng hóng lú。