古诗词

奉和运判吴翼道留题石室

郭祥正

双峡天开控江水,水自䍧牁来万里。shuāng xiá tiān kāi kòng jiāng shuǐ,shuǐ zì kē lái wàn lǐ。
端州正在双峡间,石室嵩台压孤垒。duān zhōu zhèng zài shuāng xiá jiān,shí shì sōng tái yā gū lěi。
谁倾北斗酌明河,化作七山平地起。shuí qīng běi dòu zhuó míng hé,huà zuò qī shān píng dì qǐ。
修萝高张翠羽盖,锦壁深藏赤凤髓。xiū luó gāo zhāng cuì yǔ gài,jǐn bì shēn cáng chì fèng suǐ。
鸣禽交应杵臼声,驯鹿见人行复止。míng qín jiāo yīng chǔ jiù shēng,xùn lù jiàn rén xíng fù zhǐ。
一洞能容百两车,三溪却接沧溟底。yī dòng néng róng bǎi liǎng chē,sān xī què jiē cāng míng dǐ。
仰瞻圆顶碧玲珑,傍穿小窦阴迤逦。yǎng zhān yuán dǐng bì líng lóng,bàng chuān xiǎo dòu yīn yí lǐ。
不应融结施镌镵,浪磅乳滴何年始。bù yīng róng jié shī juān chán,làng bàng rǔ dī hé nián shǐ。
森然物象难悉名,古图脱落犹堪比。sēn rán wù xiàng nán xī míng,gǔ tú tuō luò yóu kān bǐ。
老龟闯首龙缩角,猛虎磨牙鲸卷尾。lǎo guī chuǎng shǒu lóng suō jiǎo,měng hǔ mó yá jīng juǎn wěi。
又如壮士披肺肝,戴主之忠死无已。yòu rú zhuàng shì pī fèi gān,dài zhǔ zhī zhōng sǐ wú yǐ。
苍崖题字多唐人,仿佛银钩唯二李。cāng yá tí zì duō táng rén,fǎng fú yín gōu wéi èr lǐ。
山祇不放云雾开,海神屡汲蟾光洗。shān qí bù fàng yún wù kāi,hǎi shén lǚ jí chán guāng xǐ。
欧阳古录遗此碑,我渍香煤传以纸。ōu yáng gǔ lù yí cǐ bēi,wǒ zì xiāng méi chuán yǐ zhǐ。
寂寥相望三百年,乃有高才继瑰玮。jì liáo xiāng wàng sān bǎi nián,nǎi yǒu gāo cái jì guī wěi。
滁阳吴公富文采,来拥皇华宣使指。chú yáng wú gōng fù wén cǎi,lái yōng huáng huá xuān shǐ zhǐ。
霜威暂霁持谦尊,许接清游携酒醴。shuāng wēi zàn jì chí qiān zūn,xǔ jiē qīng yóu xié jiǔ lǐ。
长丝千结盘雕梅,簌簌并刀脍赪鲤。zhǎng sī qiān jié pán diāo méi,sù sù bìng dāo kuài chēng lǐ。
寻仙未遇饮正豪,落日岚烟催返轨。xún xiān wèi yù yǐn zhèng háo,luò rì lán yān cuī fǎn guǐ。
明朝大句挥长篇,戛玉锵金轰两耳。míng cháo dà jù huī zhǎng piān,jiá yù qiāng jīn hōng liǎng ěr。
有灵持护归羊城,论价欲酬谁可拟。yǒu líng chí hù guī yáng chéng,lùn jià yù chóu shuí kě nǐ。
蒋公毛公并诗伯,笔阵酣战秋风里。jiǎng gōng máo gōng bìng shī bó,bǐ zhèn hān zhàn qiū fēng lǐ。
越台朱明被题遍,鹄奔此洞重新美。yuè tái zhū míng bèi tí biàn,gǔ bēn cǐ dòng zhòng xīn měi。
沈侯湘寺陪俊游,韩子连山书宴喜。shěn hóu xiāng sì péi jùn yóu,hán zi lián shān shū yàn xǐ。
胜概遂令天下知,名齐五岳无由毁。shèng gài suì lìng tiān xià zhī,míng qí wǔ yuè wú yóu huǐ。
自怜羽翮久零落,只欲卑飞藏棘枳。zì lián yǔ hé jiǔ líng luò,zhǐ yù bēi fēi cáng jí zhǐ。
漫将俚语续公歌,投老那知遇知己。màn jiāng lǐ yǔ xù gōng gē,tóu lǎo nà zhī yù zhī jǐ。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

净惠寺清轩二首

郭祥正

枯筇坏衲老清时,万事纷纷久不知。kū qióng huài nà lǎo qīng shí,wàn shì fēn fēn jiǔ bù zhī。
隔屋荷香消午暑,红薇花影在深池。gé wū hé xiāng xiāo wǔ shǔ,hóng wēi huā yǐng zài shēn chí。

净惠寺清轩二首

郭祥正

一轩潇洒静无尘,万柄荷花别是春。yī xuān xiāo sǎ jìng wú chén,wàn bǐng hé huā bié shì chūn。
莫道南州无北客,壁间犹对洛阳人。mò dào nán zhōu wú běi kè,bì jiān yóu duì luò yáng rén。

七夕不饮

郭祥正

明河初月静涓涓,楼阁帘开斗管弦。míng hé chū yuè jìng juān juān,lóu gé lián kāi dòu guǎn xián。
不饮一樽当此夕,我心于巧久无缘。bù yǐn yī zūn dāng cǐ xī,wǒ xīn yú qiǎo jiǔ wú yuán。

和子中修撰石盆题壁二首

郭祥正

沉沉石室乱云间,万事都忘只有闲。chén chén shí shì luàn yún jiān,wàn shì dōu wàng zhǐ yǒu xián。
暂辍玉堂挥翰手,一时吟遍谢家山。zàn chuò yù táng huī hàn shǒu,yī shí yín biàn xiè jiā shān。

和子中修撰石盆题壁二首

郭祥正

青山重复路逶迤,虽近州城俗客稀。qīng shān zhòng fù lù wēi yí,suī jìn zhōu chéng sú kè xī。
只有史君频得句,时时吟袖带云归。zhǐ yǒu shǐ jūn pín dé jù,shí shí yín xiù dài yún guī。

和子中忘归轩

郭祥正

忘归归去尽强名,山鸟山花任送迎。wàng guī guī qù jǐn qiáng míng,shān niǎo shān huā rèn sòng yíng。
未信史君长恋此,马头将逐诏书行。wèi xìn shǐ jūn zhǎng liàn cǐ,mǎ tóu jiāng zhú zhào shū xíng。

和子中修撰石盆转轮藏

郭祥正

栖函藏轴一轮中,种种难名宝网丛。qī hán cáng zhóu yī lún zhōng,zhǒng zhǒng nán míng bǎo wǎng cóng。
莫道石盆无大地,只今成就圣王宫。mò dào shí pén wú dà dì,zhǐ jīn chéng jiù shèng wáng gōng。

吊圣俞坟

郭祥正

平生怀抱只君知,想见音容涕泗垂。píng shēng huái bào zhǐ jūn zhī,xiǎng jiàn yīn róng tì sì chuí。
宅舍已荒儿女散,孤坟秋草自离离。zhái shě yǐ huāng ér nǚ sàn,gū fén qiū cǎo zì lí lí。

九月蓬莱亭周彦达节推酌发

郭祥正

万里行人辞故乡,登高回首更重阳。wàn lǐ xíng rén cí gù xiāng,dēng gāo huí shǒu gèng zhòng yáng。
黄花折尽碧云晓,未听离歌未断肠。huáng huā zhé jǐn bì yún xiǎo,wèi tīng lí gē wèi duàn cháng。

永安荣仲谋秘校访别三首

郭祥正

感君随月跨征鞍,来访熙宁旧长官。gǎn jūn suí yuè kuà zhēng ān,lái fǎng xī níng jiù zhǎng guān。
莫讶髭须浑雪白,哭儿清泪不曾干。mò yà zī xū hún xuě bái,kū ér qīng lèi bù céng gàn。

永安荣仲谋秘校访别三首

郭祥正

相逢投老愈情深,不独开怀又吐心。xiāng féng tóu lǎo yù qíng shēn,bù dú kāi huái yòu tǔ xīn。
更上高台同一醉,十年陈迹漫追寻。gèng shàng gāo tái tóng yī zuì,shí nián chén jì màn zhuī xún。

永安荣仲谋秘校访别三首

郭祥正

行义都无一点瑕,诗书满腹贮英华。xíng yì dōu wú yī diǎn xiá,shī shū mǎn fù zhù yīng huá。
老来方得青衫着,便近庐山五柳家。lǎo lái fāng dé qīng shān zhe,biàn jìn lú shān wǔ liǔ jiā。

达观台黄鲁直名之二首

郭祥正

戴氏山头一席平,集仙椽笔写台名。dài shì shān tóu yī xí píng,jí xiān chuán bǐ xiě tái míng。
长江自与天为镜,不用风云变晦明。zhǎng jiāng zì yǔ tiān wèi jìng,bù yòng fēng yún biàn huì míng。

达观台黄鲁直名之二首

郭祥正

高台千尺俯江干,达观宁论眼界宽。gāo tái qiān chǐ fǔ jiāng gàn,dá guān níng lùn yǎn jiè kuān。
但见青山围远水,不知何处是长安。dàn jiàn qīng shān wéi yuǎn shuǐ,bù zhī hé chù shì zhǎng ān。

靖节真像乃庸画思得伯时貌之遂以一绝寄简

郭祥正

古帐萧萧画不真,空祠犹与狄公邻。gǔ zhàng xiāo xiāo huà bù zhēn,kōng cí yóu yǔ dí gōng lín。
凭君妙手重图貌,不是寻常行路人。píng jūn miào shǒu zhòng tú mào,bù shì xún cháng xíng lù rén。