古诗词

奉和广帅蒋颖叔留题石室

郭祥正

西江赴海穿双峡,十里寒青半天插。xī jiāng fù hǎi chuān shuāng xiá,shí lǐ hán qīng bàn tiān chā。
晴空倒影连明河,滔滔不碍鲸鱼呷。qíng kōng dào yǐng lián míng hé,tāo tāo bù ài jīng yú gā。
绞绡高覆紫微冠,翠簟平铺玉皇榻。jiǎo xiāo gāo fù zǐ wēi guān,cuì diàn píng pù yù huáng tà。
中藏石室与嵩台,巨壁棱层老鳞甲。zhōng cáng shí shì yǔ sōng tái,jù bì léng céng lǎo lín jiǎ。
欲飞未去凤逶迤,将蛰还伸龙匼匝。yù fēi wèi qù fèng wēi yí,jiāng zhé hái shēn lóng kē zā。
浪摇蓬岛何其危,桂塞广寒无乃狭。làng yáo péng dǎo hé qí wēi,guì sāi guǎng hán wú nǎi xiá。
大匠不由基构成,洞门大启无人扃。dà jiàng bù yóu jī gòu chéng,dòng mén dà qǐ wú rén jiōng。
六月来游乃挟纩,酌酒向口疑冰生。liù yuè lái yóu nǎi xié kuàng,zhuó jiǔ xiàng kǒu yí bīng shēng。
三溪诘曲愈难涉,举烛但爱烟溟溟。sān xī jí qū yù nán shè,jǔ zhú dàn ài yān míng míng。
返似霜缣见山水,画手只许吴生是。fǎn shì shuāng jiān jiàn shān shuǐ,huà shǒu zhǐ xǔ wú shēng shì。
有谁文采如昌黎,物物为我从头记。yǒu shuí wén cǎi rú chāng lí,wù wù wèi wǒ cóng tóu jì。
自惭才短空冥搜,俚语未足苍崖留。zì cán cái duǎn kōng míng sōu,lǐ yǔ wèi zú cāng yá liú。
元戎闻之索大笔,默坐远想书胜游。yuán róng wén zhī suǒ dà bǐ,mò zuò yuǎn xiǎng shū shèng yóu。
凭凌风力若捕虎,窘束景象如缚仇。píng líng fēng lì ruò bǔ hǔ,jiǒng shù jǐng xiàng rú fù chóu。
那知子厚号雅健,不识谢守为风流。nà zhī zi hòu hào yǎ jiàn,bù shí xiè shǒu wèi fēng liú。
桓桓斯人富学海,少陵重生谪仙在。huán huán sī rén fù xué hǎi,shǎo líng zhòng shēng zhé xiān zài。
琮琤击玉敲黄金,倚马千言未尝改。cóng chēng jī yù qiāo huáng jīn,yǐ mǎ qiān yán wèi cháng gǎi。
高下岂必世俗知,浩气已充天壤内。gāo xià qǐ bì shì sú zhī,hào qì yǐ chōng tiān rǎng nèi。
又如淮阴善将略,不战能令敌先败。yòu rú huái yīn shàn jiāng lüè,bù zhàn néng lìng dí xiān bài。
暂辞侍从来东南,羊城异日为傅岩。zàn cí shì cóng lái dōng nán,yáng chéng yì rì wèi fù yán。
不唯巴笺吟咏足,即看玉牒功名镵。bù wéi bā jiān yín yǒng zú,jí kàn yù dié gōng míng chán。
滁阳吴公昔曾赋,落落文华精注措。chú yáng wú gōng xī céng fù,luò luò wén huá jīng zhù cuò。
毛侯亦许送和章,马上横戈写长句。máo hóu yì xǔ sòng hé zhāng,mǎ shàng héng gē xiě zhǎng jù。
孰云高要陋且遐,三篇入石神鬼嗟。shú yún gāo yào lòu qiě xiá,sān piān rù shí shén guǐ jiē。
愿挥硬画夺剑戟,下视鸟迹初遗沙。yuàn huī yìng huà duó jiàn jǐ,xià shì niǎo jì chū yí shā。
此心虽大虑转小,刻就颇忧龙作蛇。cǐ xīn suī dà lǜ zhuǎn xiǎo,kè jiù pǒ yōu lóng zuò shé。
譬之博奕仲尼与,群儿恶用相识哗。pì zhī bó yì zhòng ní yǔ,qún ér è yòng xiāng shí huā。
端溪石工古称妙,年年琢砚供正衙。duān xī shí gōng gǔ chēng miào,nián nián zuó yàn gōng zhèng yá。
刚刀截碑易于砚,龟螭相射生彤霞。gāng dāo jié bēi yì yú yàn,guī chī xiāng shè shēng tóng xiá。
岐山石鼓久缺矣,苦县光和真瘦耶。qí shān shí gǔ jiǔ quē yǐ,kǔ xiàn guāng hé zhēn shòu yé。
流传万本入中国,谁怜此乐瘴水涯。liú chuán wàn běn rù zhōng guó,shuí lián cǐ lè zhàng shuǐ yá。
共探泉石造淡漠,岂忆冠盖追荣华。gòng tàn quán shí zào dàn mò,qǐ yì guān gài zhuī róng huá。
公思归乎欲致主,四方飘泊予为家。gōng sī guī hū yù zhì zhǔ,sì fāng piāo pō yǔ wèi jiā。
予意无留亦无去,等将幻质随杨花。yǔ yì wú liú yì wú qù,děng jiāng huàn zhì suí yáng huā。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

闻宣州王左丞被召还阙拟送

郭祥正

熙宁治迹俨如新,圣主今朝用旧臣。xī níng zhì jì yǎn rú xīn,shèng zhǔ jīn cháo yòng jiù chén。
松冒秋霜方见节,玉经炉炭始知真。sōng mào qiū shuāng fāng jiàn jié,yù jīng lú tàn shǐ zhī zhēn。
具瞻尽喜周公入,论道谁先孟子醇。jù zhān jǐn xǐ zhōu gōng rù,lùn dào shuí xiān mèng zi chún。
试作云霖苏旱暵,西疆犹有未来人。shì zuò yún lín sū hàn hàn,xī jiāng yóu yǒu wèi lái rén。

送王左丞移镇金陵

郭祥正

千艘飞橹入淮湾,竹马争迎旧帅还。qiān sōu fēi lǔ rù huái wān,zhú mǎ zhēng yíng jiù shuài hái。
牛酒未颁诸邑下,旌旗先谒两山间。niú jiǔ wèi bān zhū yì xià,jīng qí xiān yè liǎng shān jiān。
武侯暂拥元戎节,裴度须归上宰班。wǔ hóu zàn yōng yuán róng jié,péi dù xū guī shàng zǎi bān。
精义入神遗像在,载瞻堂庑泪重潸。jīng yì rù shén yí xiàng zài,zài zhān táng wǔ lèi zhòng shān。

题史君梁正叔浩然堂

郭祥正

养浩深思孟氏醇,一堂窗户更清新。yǎng hào shēn sī mèng shì chún,yī táng chuāng hù gèng qīng xīn。
篆香未过日停午,蚁酒初浮莺弄春。zhuàn xiāng wèi guò rì tíng wǔ,yǐ jiǔ chū fú yīng nòng chūn。
枉尺直寻非我欲,仁民爱物任吾真。wǎng chǐ zhí xún fēi wǒ yù,rén mín ài wù rèn wú zhēn。
三年课绩书优最,此地谁来继后尘。sān nián kè jì shū yōu zuì,cǐ dì shuí lái jì hòu chén。

原武按堤

郭祥正

堤防兴作几时休,自笑羸骖不少留。dī fáng xīng zuò jǐ shí xiū,zì xiào léi cān bù shǎo liú。
身与春风来郑国,心随汴水到扬州。shēn yǔ chūn fēng lái zhèng guó,xīn suí biàn shuǐ dào yáng zhōu。
无功便合归耕去,有命宁烦枉道求。wú gōng biàn hé guī gēng qù,yǒu mìng níng fán wǎng dào qiú。
白日西沉更回首,问人何处是重楼。bái rì xī chén gèng huí shǒu,wèn rén hé chù shì zhòng lóu。

玩鞭亭

郭祥正

平芜春静水弥天,甚压危城驾广椽。píng wú chūn jìng shuǐ mí tiān,shén yā wēi chéng jià guǎng chuán。
骏马岂能追晚日,将军莫悔玩遗鞭。jùn mǎ qǐ néng zhuī wǎn rì,jiāng jūn mò huǐ wán yí biān。
高才共倚新亭赋,逸翰重寻旧曲镌。gāo cái gòng yǐ xīn tíng fù,yì hàn zhòng xún jiù qū juān。
千古英雄只如此,黄花修竹付幽禅。qiān gǔ yīng xióng zhǐ rú cǐ,huáng huā xiū zhú fù yōu chán。

太平天庆观题壁五首其四

郭祥正

风吹云雨霁,入门松桧香。fēng chuī yún yǔ jì,rù mén sōng guì xiāng。
何处有烦暑,心官自清凉。hé chù yǒu fán shǔ,xīn guān zì qīng liáng。

太平天庆观题壁五首其四

郭祥正

听君弹别鹤,别鹤怨离索。tīng jūn dàn bié hè,bié hè yuàn lí suǒ。
何以动乾坤,六月秋霜落。hé yǐ dòng qián kūn,liù yuè qiū shuāng luò。

太平天庆观题壁五首其四

郭祥正

缥缈朱楼浮绛烟,弥漫碧酒泛金船。piāo miǎo zhū lóu fú jiàng yān,mí màn bì jiǔ fàn jīn chuán。
琼花满树春长在,知是人间换几年。qióng huā mǎn shù chūn zhǎng zài,zhī shì rén jiān huàn jǐ nián。

太平天庆观题壁五首其四

郭祥正

琳宫缓步独移时,世事纷纷不复知。lín gōng huǎn bù dú yí shí,shì shì fēn fēn bù fù zhī。
且看满庭松上雨,碧瑶幢节覆青丝。qiě kàn mǎn tíng sōng shàng yǔ,bì yáo chuáng jié fù qīng sī。

太平天庆观题壁五首其四

郭祥正

一枰棋散复持杯,却绕长廊步懒回。yī píng qí sàn fù chí bēi,què rào zhǎng láng bù lǎn huí。
且看满庭松下月,断金斜玉间苍苔。qiě kàn mǎn tíng sōng xià yuè,duàn jīn xié yù jiān cāng tái。

郭祥正

安得妙画师,画取明月夜。ān dé miào huà shī,huà qǔ míng yuè yè。
将期月暗时,展向松窗下。jiāng qī yuè àn shí,zhǎn xiàng sōng chuāng xià。

春草碧色

郭祥正

雪洗烧痕尽,春将碧色来。xuě xǐ shāo hén jǐn,chūn jiāng bì sè lái。
行人莫回首,渡口夕阳催。xíng rén mò huí shǒu,dù kǒu xī yáng cuī。

春水绿波

郭祥正

春江波自绿,不染木兰舟。chūn jiāng bō zì lǜ,bù rǎn mù lán zhōu。
只与岸边草,依依添客愁。zhǐ yǔ àn biān cǎo,yī yī tiān kè chóu。

送君南浦

郭祥正

田园有馀乐,道路有馀悲。tián yuán yǒu yú lè,dào lù yǒu yú bēi。
留君不肯住,君去欲何之。liú jūn bù kěn zhù,jūn qù yù hé zhī。

伤如之何

郭祥正

汉武事远征,征夫与家别。hàn wǔ shì yuǎn zhēng,zhēng fū yǔ jiā bié。
几人衣锦还,多为原上血。jǐ rén yī jǐn hái,duō wèi yuán shàng xuè。