古诗词

山中乐

郭祥正

归乎乐哉,山中之乐兮,其乐无穷。guī hū lè zāi,shān zhōng zhī lè xī,qí lè wú qióng。
蔼葱苍而杳巑丛兮,眷青瑶之诸峰。ǎi cōng cāng ér yǎo cuán cóng xī,juàn qīng yáo zhī zhū fēng。
琉璃一碧兮,湖波止而溶溶。liú lí yī bì xī,hú bō zhǐ ér róng róng。
层楼相望,曲径相通。céng lóu xiāng wàng,qū jìng xiāng tōng。
鱼龙转影于汀澜之际,钟梵答响于烟云之中。yú lóng zhuǎn yǐng yú tīng lán zhī jì,zhōng fàn dá xiǎng yú yān yún zhī zhōng。
鸟嘤日暖兮,花气蒙蒙。niǎo yīng rì nuǎn xī,huā qì méng méng。
搴密叶而成幄兮,风飒飒而吹松。qiān mì yè ér chéng wò xī,fēng sà sà ér chuī sōng。
岩谷玲珑,霜木落也。yán gǔ líng lóng,shuāng mù luò yě。
玉宇浮空,冰澌凝也。yù yǔ fú kōng,bīng sī níng yě。
天高月朗兮,定省乎华严之境。tiān gāo yuè lǎng xī,dìng shěng hū huá yán zhī jìng。
雷奔雨骤兮,作新乎水墨之宫。léi bēn yǔ zhòu xī,zuò xīn hū shuǐ mò zhī gōng。
达僧拟王孙之葬,逸士蹑渊明之踪。dá sēng nǐ wáng sūn zhī zàng,yì shì niè yuān míng zhī zōng。
方尔祖之得名兮,考其言于庐陵之醉翁。fāng ěr zǔ zhī dé míng xī,kǎo qí yán yú lú líng zhī zuì wēng。
曰嗟世之人兮,曷不归来乎山中。yuē jiē shì zhī rén xī,hé bù guī lái hū shān zhōng。
山中之乐不可见,今予其往兮谁逢。shān zhōng zhī lè bù kě jiàn,jīn yǔ qí wǎng xī shuí féng。
后四十年,尔复好吟。hòu sì shí nián,ěr fù hǎo yín。
远游不返,求我之从。yuǎn yóu bù fǎn,qiú wǒ zhī cóng。
劝尔之归兮,栖老乎山中。quàn ěr zhī guī xī,qī lǎo hū shān zhōng。
尔之材兮甚良,当自适其无庸之庸。ěr zhī cái xī shén liáng,dāng zì shì qí wú yōng zhī yōng。
违世绝俗,黜明塞聪。wéi shì jué sú,chù míng sāi cōng。
山中之乐兮乃可以久,非我与尔兮谁同。shān zhōng zhī lè xī nǎi kě yǐ jiǔ,fēi wǒ yǔ ěr xī shuí tóng。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

题潘温叟家藏戴牛画卷二首

郭祥正

不辞耕遍主家田,日暮归时欲饱眠。bù cí gēng biàn zhǔ jiā tián,rì mù guī shí yù bǎo mián。
渡尽惊波莫回首,后来犹苦牧儿鞭。dù jǐn jīng bō mò huí shǒu,hòu lái yóu kǔ mù ér biān。

题潘温叟家藏戴牛画卷二首

郭祥正

茫茫陂水暮秋天,乍晚耕犁未得眠。máng máng bēi shuǐ mù qiū tiān,zhà wǎn gēng lí wèi dé mián。
矫首冲波方尽力,牧儿何用更挥鞭。jiǎo shǒu chōng bō fāng jǐn lì,mù ér hé yòng gèng huī biān。

招陈守倪倅小酌

郭祥正

梅花落尽杏花迟,终日廉纤细雨霏。méi huā luò jǐn xìng huā chí,zhōng rì lián xiān xì yǔ fēi。
不倒一樽消客恨,可令醒眼送春归。bù dào yī zūn xiāo kè hèn,kě lìng xǐng yǎn sòng chūn guī。

书无想山先域屋壁二首

郭祥正

东岭杉松手自栽,已成浓荫覆泉台。dōng lǐng shān sōng shǒu zì zāi,yǐ chéng nóng yīn fù quán tái。
满头白发行催死,能得生前几度来。mǎn tóu bái fā xíng cuī sǐ,néng dé shēng qián jǐ dù lái。

书无想山先域屋壁二首

郭祥正

寒食年年一度来,伤心扪涕陟崔嵬。hán shí nián nián yī dù lái,shāng xīn mén tì zhì cuī wéi。
溪云欲雨还催去,更绕营丘百匝回。xī yún yù yǔ hái cuī qù,gèng rào yíng qiū bǎi zā huí。

出城

郭祥正

篮舆投晓出重城,桃李无言似有情。lán yú tóu xiǎo chū zhòng chéng,táo lǐ wú yán shì yǒu qíng。
淡白轻红能几日,可怜吹洗过清明。dàn bái qīng hóng néng jǐ rì,kě lián chuī xǐ guò qīng míng。

敦复午节惠酒

郭祥正

双壶分送赤泥封,辟恶须令气吐虹。shuāng hú fēn sòng chì ní fēng,pì è xū lìng qì tǔ hóng。
何用江心铸明镜,清樽照面似青铜。hé yòng jiāng xīn zhù míng jìng,qīng zūn zhào miàn shì qīng tóng。

次韵杨侯见送游五峰

郭祥正

飘然忽作五峰游,三伏谁知冷似秋。piāo rán hū zuò wǔ fēng yóu,sān fú shuí zhī lěng shì qiū。
为在深云更深处,手提白羽看泉流。wèi zài shēn yún gèng shēn chù,shǒu tí bái yǔ kàn quán liú。

舟经天门山

郭祥正

轻舟幸借东风便,帆挂危樯掣惊电。qīng zhōu xìng jiè dōng fēng biàn,fān guà wēi qiáng chè jīng diàn。
万群白马度天门,谁道澄江静如练。wàn qún bái mǎ dù tiān mén,shuí dào chéng jiāng jìng rú liàn。

宿芜湖口

郭祥正

菱荇芬香莲子熟,扁舟夜趁湖阴宿。líng xìng fēn xiāng lián zi shú,biǎn zhōu yè chèn hú yīn sù。
一杯独酌未成歌,渔人解唱遗鞭曲。yī bēi dú zhuó wèi chéng gē,yú rén jiě chàng yí biān qū。

晓发

郭祥正

欲就沧浪濯烦热,解缆莫愁潮信歇。yù jiù cāng làng zhuó fán rè,jiě lǎn mò chóu cháo xìn xiē。
阴云映日一帆风,信道长江无六月。yīn yún yìng rì yī fān fēng,xìn dào zhǎng jiāng wú liù yuè。

代刺访历阳孙守公素

郭祥正

月洗晴江秋愈清,扁舟西渡历阳城。yuè xǐ qíng jiāng qiū yù qīng,biǎn zhōu xī dù lì yáng chéng。
渔翁贽见无羔雁,满袖盈襟皆月明。yú wēng zhì jiàn wú gāo yàn,mǎn xiù yíng jīn jiē yuè míng。

代刺别孙守公素

郭祥正

遏云歌阕酒樽空,离别情怀自古同。è yún gē què jiǔ zūn kōng,lí bié qíng huái zì gǔ tóng。
卷取西城吟袖月,却飞兰棹过江东。juǎn qǔ xī chéng yín xiù yuè,què fēi lán zhào guò jiāng dōng。

送菊与刘守汉臣

郭祥正

一年爱惜傍东篱,今日才开四五枝。yī nián ài xī bàng dōng lí,jīn rì cái kāi sì wǔ zhī。
折与刘郎休叹老,嫩黄新白恰相宜。zhé yǔ liú láng xiū tàn lǎo,nèn huáng xīn bái qià xiāng yí。

送菊与倪倅敦复

郭祥正

重阳相近雁初飞,谁剪黄金撒翠微。zhòng yáng xiāng jìn yàn chū fēi,shuí jiǎn huáng jīn sā cuì wēi。
莫学龙山空落帽,杜郎须插满头归。mò xué lóng shān kōng luò mào,dù láng xū chā mǎn tóu guī。