古诗词

孤云寄潘延之先生

郭祥正

望孤云兮山之巅,漭弗雨兮何油然。wàng gū yún xī shān zhī diān,mǎng fú yǔ xī hé yóu rán。
送孤鸿兮海之涘,高举翼兮游无边。sòng gū hóng xī hǎi zhī sì,gāo jǔ yì xī yóu wú biān。
彼君子之如似兮,脱世俗以不返。bǐ jūn zi zhī rú shì xī,tuō shì sú yǐ bù fǎn。
奚无闷而止兮,又放意以穷年。xī wú mèn ér zhǐ xī,yòu fàng yì yǐ qióng nián。
川有航兮陆有马,园有佳木兮池有芳莲。chuān yǒu háng xī lù yǒu mǎ,yuán yǒu jiā mù xī chí yǒu fāng lián。
坐卧兮白日,笑歌兮朱弦。zuò wò xī bái rì,xiào gē xī zhū xián。
客至止兮,乐我之乐。kè zhì zhǐ xī,lè wǒ zhī lè。
岂公侯之下兮,曾弗择乎愚贤。qǐ gōng hóu zhī xià xī,céng fú zé hū yú xián。
仆夫以耕兮,妾女以织。pū fū yǐ gēng xī,qiè nǚ yǐ zhī。
恬弗愧兮,我衣我食。tián fú kuì xī,wǒ yī wǒ shí。
神仙之逍遥兮,固不得以见之。shén xiān zhī xiāo yáo xī,gù bù dé yǐ jiàn zhī。
君子之宴息兮,举斯世以谁敌。jūn zi zhī yàn xī xī,jǔ sī shì yǐ shuí dí。
嗟世人之自徇兮,莫知其求。jiē shì rén zhī zì xùn xī,mò zhī qí qiú。
势得而傲兮,势失而囚。shì dé ér ào xī,shì shī ér qiú。
靡后先之思兮,孰进退之由。mí hòu xiān zhī sī xī,shú jìn tuì zhī yóu。
苟岁月之徙兮,托冠带以包羞。gǒu suì yuè zhī xǐ xī,tuō guān dài yǐ bāo xiū。
惟勇子之从兮,贫未足以自周。wéi yǒng zi zhī cóng xī,pín wèi zú yǐ zì zhōu。
匪妻子之累兮,实吾亲之忧。fěi qī zi zhī lèi xī,shí wú qīn zhī yōu。
慨负重兮执热,慕坦跣兮临流。kǎi fù zhòng xī zhí rè,mù tǎn xiǎn xī lín liú。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

次韵安止春词十首

郭祥正

草色葱苍遍冢丘,花枝红白倚城头。cǎo sè cōng cāng biàn zhǒng qiū,huā zhī hóng bái yǐ chéng tóu。
凭谁唤取王摩诘,画出伤春一段愁。píng shuí huàn qǔ wáng mó jí,huà chū shāng chūn yī duàn chóu。

次韵安止春词十首

郭祥正

茸茸绿芷香先吐,点点绯桃萼半敷。rōng rōng lǜ zhǐ xiāng xiān tǔ,diǎn diǎn fēi táo è bàn fū。
却忆江南江水满,一条晴练接天铺。què yì jiāng nán jiāng shuǐ mǎn,yī tiáo qíng liàn jiē tiān pù。

次韵安止春词十首

郭祥正

数行徙倚迎风柳,几树参差照水花。shù xíng xǐ yǐ yíng fēng liǔ,jǐ shù cān chà zhào shuǐ huā。
最惜去年梁上燕,会随春色到贫家。zuì xī qù nián liáng shàng yàn,huì suí chūn sè dào pín jiā。

次韵安止春词十首

郭祥正

青春又送一年来,不道春霜两鬓催。qīng chūn yòu sòng yī nián lái,bù dào chūn shuāng liǎng bìn cuī。
春浅春深春自老,且将怀抱向春开。chūn qiǎn chūn shēn chūn zì lǎo,qiě jiāng huái bào xiàng chūn kāi。

次韵安止春词十首

郭祥正

花开游女斗明妆,马上谁怜白首郎。huā kāi yóu nǚ dòu míng zhuāng,mǎ shàng shuí lián bái shǒu láng。
社叟从今歌击壤,诗人不用叹繁霜。shè sǒu cóng jīn gē jī rǎng,shī rén bù yòng tàn fán shuāng。

又和

郭祥正

关关禽语弄轻风,决决田流上下通。guān guān qín yǔ nòng qīng fēng,jué jué tián liú shàng xià tōng。
行过小桥穿竹坞,山花时见一枝红。xíng guò xiǎo qiáo chuān zhú wù,shān huā shí jiàn yī zhī hóng。

又和

郭祥正

无数幽花覆水香,一条轻素引烟长。wú shù yōu huā fù shuǐ xiāng,yī tiáo qīng sù yǐn yān zhǎng。
客情春恨都谙尽,把笔题诗独绕廊。kè qíng chūn hèn dōu ān jǐn,bǎ bǐ tí shī dú rào láng。

又和

郭祥正

新莺求友出林飞,谷谷催耕着处啼。xīn yīng qiú yǒu chū lín fēi,gǔ gǔ cuī gēng zhe chù tí。
野渡无人芳草碧,前山欲雨暮云低。yě dù wú rén fāng cǎo bì,qián shān yù yǔ mù yún dī。

又和

郭祥正

斜日会扶岚气暖,好风能送笛声长。xié rì huì fú lán qì nuǎn,hǎo fēng néng sòng dí shēng zhǎng。
倦投芳草人人醉,流出残花涧涧香。juàn tóu fāng cǎo rén rén zuì,liú chū cán huā jiàn jiàn xiāng。

又和

郭祥正

花枝自倚青春笑,客恨须凭浊酒迷。huā zhī zì yǐ qīng chūn xiào,kè hèn xū píng zhuó jiǔ mí。
望断夕阳无问处,只今应照故园西。wàng duàn xī yáng wú wèn chù,zhǐ jīn yīng zhào gù yuán xī。

又和

郭祥正

春事须臾不可留,花枝争上少年头。chūn shì xū yú bù kě liú,huā zhī zhēng shàng shǎo nián tóu。
欲乘舴艋凌波去,何处佳人似莫愁。yù chéng zé měng líng bō qù,hé chù jiā rén shì mò chóu。

又和

郭祥正

花笑莺啼酒可沽,山光水影淡烟敷。huā xiào yīng tí jiǔ kě gū,shān guāng shuǐ yǐng dàn yān fū。
垂杨欲碍春归路,更放轻绵匝地铺。chuí yáng yù ài chūn guī lù,gèng fàng qīng mián zā dì pù。

又和

郭祥正

营巢新燕惊垂幕,采蕊娇蜂避落花。yíng cháo xīn yàn jīng chuí mù,cǎi ruǐ jiāo fēng bì luò huā。
着处风光浓似酒,行人何事苦思家。zhe chù fēng guāng nóng shì jiǔ,xíng rén hé shì kǔ sī jiā。

又和

郭祥正

寻春眷眷惜春回,四序相新一气催。xún chūn juàn juàn xī chūn huí,sì xù xiāng xīn yī qì cuī。
桃李无言贪结子,野棠闲淡为谁开。táo lǐ wú yán tān jié zi,yě táng xián dàn wèi shuí kāi。

又和

郭祥正

盈筐斗草红裙女,亸袖香毬白面郎。yíng kuāng dòu cǎo hóng qún nǚ,duǒ xiù xiāng qiú bái miàn láng。
归去不嫌清夜冷,李花枝上月凝霜。guī qù bù xián qīng yè lěng,lǐ huā zhī shàng yuè níng shuāng。