古诗词

湘西四绝堂再送蔡如晦

郭祥正

长城截湘江,盘盘据天险。zhǎng chéng jié xiāng jiāng,pán pán jù tiān xiǎn。
承平逾百年,民富德泽渐。chéng píng yú bǎi nián,mín fù dé zé jiàn。
层居出云汉,门户当翠琰。céng jū chū yún hàn,mén hù dāng cuì yǎn。
尤爱湘西山,佛寺金碧俨。yóu ài xiāng xī shān,fú sì jīn bì yǎn。
引泉甃深池,因崖起危广。yǐn quán zhòu shēn chí,yīn yá qǐ wēi guǎng。
长松争嵯峨,众木就退敛。zhǎng sōng zhēng cuó é,zhòng mù jiù tuì liǎn。
远思秦汉间,疑此藏玉检。yuǎn sī qín hàn jiān,yí cǐ cáng yù jiǎn。
盘石可径卧,苔发滑胜簟。pán shí kě jìng wò,tái fā huá shèng diàn。
方塘才俯窥,引手取莲芡。fāng táng cái fǔ kuī,yǐn shǒu qǔ lián qiàn。
四绝校重轻,欧沈信已忝。sì jué xiào zhòng qīng,ōu shěn xìn yǐ tiǎn。
卓然韩杜诗,光焰不可掩。zhuó rán hán dù shī,guāng yàn bù kě yǎn。
大羹味全醇,美玉灭瑕点。dà gēng wèi quán chún,měi yù miè xiá diǎn。
悄若蓬莱峰,夜浪岂忧飐。qiāo ruò péng lái fēng,yè làng qǐ yōu zhǎn。
又如上帝箓,默诵破群魇。yòu rú shàng dì lù,mò sòng pò qún yǎn。
惟惊落俗口,一读一遭贬。wéi jīng luò sú kǒu,yī dú yī zāo biǎn。
知音希世逢,谁谓此言谄。zhī yīn xī shì féng,shuí wèi cǐ yán chǎn。
穷奇须竟欢,忧来热吾脸。qióng qí xū jìng huān,yōu lái rè wú liǎn。
不得陪俊游,自知冗官玷。bù dé péi jùn yóu,zì zhī rǒng guān diàn。
论情既霄壤,咫尺隔秦陕。lùn qíng jì xiāo rǎng,zhǐ chǐ gé qín shǎn。
不为谢安侈,应慕杨绾俭。bù wèi xiè ān chǐ,yīng mù yáng wǎn jiǎn。
赓酬继前唱,岩壁俟镌剡。gēng chóu jì qián chàng,yán bì qí juān shàn。
去为经世霖,慰此楚封歉。qù wèi jīng shì lín,wèi cǐ chǔ fēng qiàn。
离杯空酣酣,离恨犹冉冉。lí bēi kōng hān hān,lí hèn yóu rǎn rǎn。
雁鸣洞庭阔,霜雪鬓毛染。yàn míng dòng tíng kuò,shuāng xuě bìn máo rǎn。
行矣无淹留,路转双旌睒。xíng yǐ wú yān liú,lù zhuǎn shuāng jīng shǎn。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

入万杉

郭祥正

翠霭纷纷蔽一岩,何年人种万株杉。cuì ǎi fēn fēn bì yī yán,hé nián rén zhǒng wàn zhū shān。
天翁已许虬龙卧,匠石不劳斤斧劖。tiān wēng yǐ xǔ qiú lóng wò,jiàng shí bù láo jīn fǔ chán。

出万杉

郭祥正

禅庭欲别更迟迟,犹恋凉风洒客衣。chán tíng yù bié gèng chí chí,yóu liàn liáng fēng sǎ kè yī。
无力便分青嶂住,满怀空带白云归。wú lì biàn fēn qīng zhàng zhù,mǎn huái kōng dài bái yún guī。

香涧

郭祥正

涉溪攀磴兴何长,隔岸人家桃杏香。shè xī pān dèng xīng hé zhǎng,gé àn rén jiā táo xìng xiāng。
便是武陵迷路处,只无鸡酒劝渔郎。biàn shì wǔ líng mí lù chù,zhǐ wú jī jiǔ quàn yú láng。

静明轩

郭祥正

道人得道万缘灰,栏下幽花手自栽。dào rén dé dào wàn yuán huī,lán xià yōu huā shǒu zì zāi。
终日开轩无客到,清风时引竹声来。zhōng rì kāi xuān wú kè dào,qīng fēng shí yǐn zhú shēng lái。

无思轩

郭祥正

妙妙无心岂有思,一轩幽瞰碧涟漪。miào miào wú xīn qǐ yǒu sī,yī xuān yōu kàn bì lián yī。
篆香销尽月华午,知是高僧定起时。zhuàn xiāng xiāo jǐn yuè huá wǔ,zhī shì gāo sēng dìng qǐ shí。

别寻真观

郭祥正

寻真幽径入深源,一宿清虚寄洞天。xún zhēn yōu jìng rù shēn yuán,yī sù qīng xū jì dòng tiān。
归去姑溪度残日,无因重到五峰前。guī qù gū xī dù cán rì,wú yīn zhòng dào wǔ fēng qián。

逢东林旧僧

郭祥正

宝陀岩下种松篁,旧客欣逢煮术汤。bǎo tuó yán xià zhǒng sōng huáng,jiù kè xīn féng zhǔ shù tāng。
忆着东林携手处,十年添得两眉霜。yì zhe dōng lín xié shǒu chù,shí nián tiān dé liǎng méi shuāng。

追和杜牧之贵池亭

郭祥正

悠悠江水绿于苔,杨柳迎风眼半开。yōu yōu jiāng shuǐ lǜ yú tái,yáng liǔ yíng fēng yǎn bàn kāi。
行客不如沙上雁,每逢春暖即知回。xíng kè bù rú shā shàng yàn,měi féng chūn nuǎn jí zhī huí。

观德亭画壁

郭祥正

画手非工本亦佳,四时景物寓天涯。huà shǒu fēi gōng běn yì jiā,sì shí jǐng wù yù tiān yá。
最怜荷折秋容晚,双雁徘徊下软沙。zuì lián hé zhé qiū róng wǎn,shuāng yàn pái huái xià ruǎn shā。

寄耿天骘二首

郭祥正

海棠妍媚露桃红,高卧遥知锦绣中。hǎi táng yán mèi lù táo hóng,gāo wò yáo zhī jǐn xiù zhōng。
欲问何时渡江去,看花准拟趁春风。yù wèn hé shí dù jiāng qù,kàn huā zhǔn nǐ chèn chūn fēng。

寄耿天骘二首

郭祥正

北山曾赏浪山梅,梅蕊含冰一半开。běi shān céng shǎng làng shān méi,méi ruǐ hán bīng yī bàn kāi。
国老自亡梅自发,送梅人在亦悲哀。guó lǎo zì wáng méi zì fā,sòng méi rén zài yì bēi āi。

桐城青山裴山人枉步见寻兴尽遽归

郭祥正

门外青山是我山,手携筇杖只今还。mén wài qīng shān shì wǒ shān,shǒu xié qióng zhàng zhǐ jīn hái。
岩花落尽莺啼懒,纸帐孤灯梦亦闲。yán huā luò jǐn yīng tí lǎn,zhǐ zhàng gū dēng mèng yì xián。

史充侍禁以简问予小舟摇兀绝句戏谢

郭祥正

渡江乘兴泊江干,草衬残花色未干。dù jiāng chéng xīng pō jiāng gàn,cǎo chèn cán huā sè wèi gàn。
惯在钓鱼船上住,一蓑一笠伴春寒。guàn zài diào yú chuán shàng zhù,yī suō yī lì bàn chūn hán。

寺壁史侍禁画竹

郭祥正

不假研磨丹与青,只将墨妙夺天成。bù jiǎ yán mó dān yǔ qīng,zhǐ jiāng mò miào duó tiān chéng。
始知春力无虚实,老竹横穿栋柱生。shǐ zhī chūn lì wú xū shí,lǎo zhú héng chuān dòng zhù shēng。

西轩看山怀荆公

郭祥正

长忆金陵数往还,诵公佳句伴公闲。zhǎng yì jīn líng shù wǎng hái,sòng gōng jiā jù bàn gōng xián。
如今不复闻公语,独自西轩卧看山。rú jīn bù fù wén gōng yǔ,dú zì xī xuān wò kàn shān。