古诗词

奉和滁州九咏九首并序琅琊泉石篆

曾巩

阳冰绝艺天下称,琅琊石篆新有名。yáng bīng jué yì tiān xià chēng,láng yá shí zhuàn xīn yǒu míng。
初留泉涯俗谁顾?一日贵重繇先生。chū liú quán yá sú shuí gù?yī rì guì zhòng yáo xiān shēng。
古今书法不可数,犹有字本存于经。gǔ jīn shū fǎ bù kě shù,yóu yǒu zì běn cún yú jīng。
我于八体未曾学,虽得此字宁能评?wǒ yú bā tǐ wèi céng xué,suī dé cǐ zì níng néng píng?
高文老笔又所爱,欲叙仿佛辞非精。gāo wén lǎo bǐ yòu suǒ ài,yù xù fǎng fú cí fēi jīng。
笔端应驱鬼神聚,笔妙夐与阴阳争。bǐ duān yīng qū guǐ shén jù,bǐ miào xiòng yǔ yīn yáng zhēng。
刻雕万象出冥昧,不见刀斧曾经营。kè diāo wàn xiàng chū míng mèi,bù jiàn dāo fǔ céng jīng yíng。
奇形挺若耸崖巘,险势直恐生风霆。qí xíng tǐng ruò sǒng yá yǎn,xiǎn shì zhí kǒng shēng fēng tíng。
雨来莽苍龙蛟起,秋入寥泬星斗明。yǔ lái mǎng cāng lóng jiāo qǐ,qiū rù liáo jué xīng dòu míng。
先生七言载其侧,为地自与丘山平。xiān shēng qī yán zài qí cè,wèi dì zì yǔ qiū shān píng。
先生抱材置荒郡,有若此字存岩扃。xiān shēng bào cái zhì huāng jùn,yǒu ruò cǐ zì cún yán jiōng。
当还先生坐廊庙,悉引万事归绳衡。dāng hái xiān shēng zuò láng miào,xī yǐn wàn shì guī shéng héng。
遂收此字入秘府,不使日灼莓苔萦。suì shōu cǐ zì rù mì fǔ,bù shǐ rì zhuó méi tái yíng。
高材重宝不失一,唐舜汤禹宁非朋。gāo cái zhòng bǎo bù shī yī,táng shùn tāng yǔ níng fēi péng。
曾巩

曾巩

曾巩(1019年9月30日-1083年4月30日,天禧三年八月二十五日-元丰六年四月十一日),字子固,世称“南丰先生”。汉族,建昌南丰(今属江西)人,后居临川(今江西抚州市西)。曾致尧之孙,曾易占之子。嘉祐二年(1057)进士。北宋政治家、散文家,“唐宋八大家”之一,为“南丰七曾”(曾巩、曾肇、曾布、曾纡、曾纮、曾协、曾敦)之一。在学术思想和文学事业上贡献卓越。 曾巩的作品>>

猜您喜欢

霿凇

曾巩

园林初日静无风,霿凇开花处处同。yuán lín chū rì jìng wú fēng,méng sōng kāi huā chù chù tóng。
记得集英深殿里,舞人齐插玉笼?。jì dé jí yīng shēn diàn lǐ,wǔ rén qí chā yù lóng zǒng。

正月六日雪霁

曾巩

雪消山水见精神,满眼东风送早春。xuě xiāo shān shuǐ jiàn jīng shén,mǎn yǎn dōng fēng sòng zǎo chūn。
明日杏园应烂熳,便须期约看花人。míng rì xìng yuán yīng làn màn,biàn xū qī yuē kàn huā rén。

夜出过利涉门

曾巩

红纱笼烛照斜桥,复观翚飞入斗杓。hóng shā lóng zhú zhào xié qiáo,fù guān huī fēi rù dòu biāo。
人在画船犹未睡,满堤明月一溪潮。rén zài huà chuán yóu wèi shuì,mǎn dī míng yuè yī xī cháo。

城南二首(其一)

曾巩

雨过横塘水满堤,乱山高下路东西。yǔ guò héng táng shuǐ mǎn dī,luàn shān gāo xià lù dōng xī。
一番桃李花开尽,惟有青青草色齐。yī fān táo lǐ huā kāi jǐn,wéi yǒu qīng qīng cǎo sè qí。

城南二首

曾巩

水满横塘雨过时,一番红景杂花飞。shuǐ mǎn héng táng yǔ guò shí,yī fān hóng jǐng zá huā fēi。
送春无限情惆怅,身在天涯未得归。sòng chūn wú xiàn qíng chóu chàng,shēn zài tiān yá wèi dé guī。

夜出城南祷雨

曾巩

海天重叠四山云,半出星辰亦半昏。hǎi tiān zhòng dié sì shān yún,bàn chū xīng chén yì bàn hūn。
上得篮舆是中夜,两街灯照九重门。shàng dé lán yú shì zhōng yè,liǎng jiē dēng zhào jiǔ zhòng mén。

西楼

曾巩

海浪如云去却回,北风吹起数声雷。hǎi làng rú yún qù què huí,běi fēng chuī qǐ shù shēng léi。
朱楼四面钩疏箔,卧看千山急雨来。zhū lóu sì miàn gōu shū bó,wò kàn qiān shān jí yǔ lái。

荔枝四首

曾巩

剖见隋珠醉眼开,丹砂缘手落尘埃。pōu jiàn suí zhū zuì yǎn kāi,dān shā yuán shǒu luò chén āi。
谁能有力如黄犊?shuí néng yǒu lì rú huáng dú?
摘尽繁星始下来。zhāi jǐn fán xīng shǐ xià lái。

荔枝四首

曾巩

玉润冰清不受尘,仙衣裁剪绛纱新。yù rùn bīng qīng bù shòu chén,xiān yī cái jiǎn jiàng shā xīn。
千门万户谁曾得?qiān mén wàn hù shuí céng dé?
只有昭阳第一人。zhǐ yǒu zhāo yáng dì yī rén。

荔枝四首

曾巩

绛縠囊收白露团,未曾封值向长安。jiàng hú náng shōu bái lù tuán,wèi céng fēng zhí xiàng zhǎng ān。
昭阳殿里才闻得,已道佳人不奈寒。zhāo yáng diàn lǐ cái wén dé,yǐ dào jiā rén bù nài hán。

荔枝四首

曾巩

金钗双捧玉纤纤,星宿光芒动宝奁。jīn chāi shuāng pěng yù xiān xiān,xīng sù guāng máng dòng bǎo lián。
解笑诗人夸博物,只知红颗味酸甜。jiě xiào shī rén kuā bó wù,zhǐ zhī hóng kē wèi suān tián。

北归三首

曾巩

终日思归今日归,著鞭鞭马尚嫌迟。zhōng rì sī guī jīn rì guī,zhù biān biān mǎ shàng xián chí。
曲台殿里官虽冷,须胜天涯海角时。qū tái diàn lǐ guān suī lěng,xū shèng tiān yá hǎi jiǎo shí。

北归三首

曾巩

拜捧恩书喜满颜,马蹄遥望斗杓还。bài pěng ēn shū xǐ mǎn yán,mǎ tí yáo wàng dòu biāo hái。
从今步步行平地,出得千山与万山。cóng jīn bù bù xíng píng dì,chū dé qiān shān yǔ wàn shān。

北归三首

曾巩

江海多年似转蓬,白头归拜未央宫。jiāng hǎi duō nián shì zhuǎn péng,bái tóu guī bài wèi yāng gōng。
堵墙学士惊相问,何处尘埃瘦老翁?dǔ qiáng xué shì jīng xiāng wèn,hé chù chén āi shòu lǎo wēng?

和赵宫保别杭州

曾巩

紞鼓留公岂是催,湖山得意且徘徊。dǎn gǔ liú gōng qǐ shì cuī,hú shān dé yì qiě pái huái。
更应准拟须乘兴,范蠡扁舟去却来。gèng yīng zhǔn nǐ xū chéng xīng,fàn lí biǎn zhōu qù què lái。