古诗词

入峡

苏轼

自昔怀幽赏,今兹得纵探。zì xī huái yōu shǎng,jīn zī dé zòng tàn。
长江连楚蜀,万派泻东南。zhǎng jiāng lián chǔ shǔ,wàn pài xiè dōng nán。
合水来如电,黔波绿似蓝。hé shuǐ lái rú diàn,qián bō lǜ shì lán。
馀流细不数,远势竞相参。yú liú xì bù shù,yuǎn shì jìng xiāng cān。
入峡初无路,连山忽似龛。rù xiá chū wú lù,lián shān hū shì kān。
萦纡收浩渺,蹙缩作渊潭。yíng yū shōu hào miǎo,cù suō zuò yuān tán。
风过如呼吸,云生似吐含。fēng guò rú hū xī,yún shēng shì tǔ hán。
坠崖鸣窣窣,垂蔓绿毵毵。zhuì yá míng sū sū,chuí màn lǜ sān sān。
冷翠多崖竹,孤生有石楠。lěng cuì duō yá zhú,gū shēng yǒu shí nán。
飞泉飘乱雪,怪石走惊骖。fēi quán piāo luàn xuě,guài shí zǒu jīng cān。
绝涧知深浅,樵童忽两三。jué jiàn zhī shēn qiǎn,qiáo tóng hū liǎng sān。
人烟偶逢郭,沙岸可乘篮。rén yān ǒu féng guō,shā àn kě chéng lán。
野戍荒州县,邦君古子男。yě shù huāng zhōu xiàn,bāng jūn gǔ zi nán。
放衙鸣晚鼓,留客荐霜柑。fàng yá míng wǎn gǔ,liú kè jiàn shuāng gān。
闻道黄精草,丛生绿玉篸。wén dào huáng jīng cǎo,cóng shēng lǜ yù cǎn。
尽应充食饮,不见有彭、聃。jǐn yīng chōng shí yǐn,bù jiàn yǒu péng dān。
气候冬犹暖,星河夜半涵。qì hòu dōng yóu nuǎn,xīng hé yè bàn hán。
遗民悲昶、衍,旧俗接鱼蚕。yí mín bēi chǎng yǎn,jiù sú jiē yú cán。
板屋漫无瓦,岩居窄似庵。bǎn wū màn wú wǎ,yán jū zhǎi shì ān。
伐薪常冒险,得米不盈甔。fá xīn cháng mào xiǎn,dé mǐ bù yíng dān。
叹息生何陋,劬劳不自惭。tàn xī shēng hé lòu,qú láo bù zì cán。
叶舟轻远溯,大浪固尝谙。yè zhōu qīng yuǎn sù,dà làng gù cháng ān。
矍铄空相视,呕哑莫与谈。jué shuò kōng xiāng shì,ǒu yǎ mò yǔ tán。
蛮荒安可住,幽邃信难媅。mán huāng ān kě zhù,yōu suì xìn nán dān。
独爱孤栖鹘,高超百尺岚。dú ài gū qī gǔ,gāo chāo bǎi chǐ lán。
横飞应自得,远扬似无贪。héng fēi yīng zì dé,yuǎn yáng shì wú tān。
振翮游霄汉,无心顾雀䳺。zhèn hé yóu xiāo hàn,wú xīn gù què yàn。
尘劳世方病,局促我何堪。chén láo shì fāng bìng,jú cù wǒ hé kān。
尽解林泉好,多为富贵酣。jǐn jiě lín quán hǎo,duō wèi fù guì hān。
试看飞鸟乐,高遁此心甘。shì kàn fēi niǎo lè,gāo dùn cǐ xīn gān。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

覆霜操

苏轼

桓山之上。huán shān zhī shàng。
维石嵯峨兮。wéi shí cuó é xī。
司马之恶。sī mǎ zhī è。
与石不磨兮。yǔ shí bù mó xī。
桓山之下。huán shān zhī xià。
维水弥弥兮。wéi shuǐ mí mí xī。
司马之藏。sī mǎ zhī cáng。
与水皆逝兮。yǔ shuǐ jiē shì xī。

减字木兰花·彭门留别

苏轼

玉觞无味,中有佳人千点泪。yù shāng wú wèi,zhōng yǒu jiā rén qiān diǎn lèi。
学道忘忧,一念还成不自由。xué dào wàng yōu,yī niàn hái chéng bù zì yóu。
如今未见,归去东园花似霰。rú jīn wèi jiàn,guī qù dōng yuán huā shì xiàn。
一语相开,匹似当初本不来。yī yǔ xiāng kāi,pǐ shì dāng chū běn bù lái。

如梦令·题淮山楼

苏轼

城上层楼叠巘,城下清淮古汴。chéng shàng céng lóu dié yǎn,chéng xià qīng huái gǔ biàn。
举手揖吴云,人与暮天俱远。jǔ shǒu yī wú yún,rén yǔ mù tiān jù yuǎn。
魂断,魂断,后夜松江月满。hún duàn,hún duàn,hòu yè sōng jiāng yuè mǎn。

南歌子·楚守周豫出舞鬟

苏轼

绀绾双蟠髻,云敧小偃巾。gàn wǎn shuāng pán jì,yún jī xiǎo yǎn jīn。
轻盈红脸小腰身,叠鼓忽催花拍、斗精神。qīng yíng hóng liǎn xiǎo yāo shēn,dié gǔ hū cuī huā pāi dòu jīng shén。
空阔轻红歇,风和约柳春。kōng kuò qīng hóng xiē,fēng hé yuē liǔ chūn。
蓬山才调最清新,胜似缠头千锦、共藏珍。péng shān cái diào zuì qīng xīn,shèng shì chán tóu qiān jǐn gòng cáng zhēn。

南歌子·琥珀装腰佩

苏轼

琥珀装腰佩,龙香入领巾。hǔ pò zhuāng yāo pèi,lóng xiāng rù lǐng jīn。
只应飞燕是前身。zhǐ yīng fēi yàn shì qián shēn。
共看剥蔥纤手、舞凝神。gòng kàn bō cōng xiān shǒu wǔ níng shén。
柳絮风前转,梅花雪里春。liǔ xù fēng qián zhuǎn,méi huā xuě lǐ chūn。
鸳鸯翡翠两争新。yuān yāng fěi cuì liǎng zhēng xīn。
但得周郎一顾、胜珠珍。dàn dé zhōu láng yī gù shèng zhū zhēn。

南歌子·湖州作

苏轼

山雨潇潇过,溪桥浏浏清。shān yǔ xiāo xiāo guò,xī qiáo liú liú qīng。
小园幽榭枕蘋汀。xiǎo yuán yōu xiè zhěn píng tīng。
门外月华如水、彩舟横。mén wài yuè huá rú shuǐ cǎi zhōu héng。
苕岸霜花尽,江湖雪阵平。sháo àn shuāng huā jǐn,jiāng hú xuě zhèn píng。
两山遥指海门青。liǎng shān yáo zhǐ hǎi mén qīng。
回首水云何处、觅孤城。huí shǒu shuǐ yún hé chù mì gū chéng。

南歌子·送刘行甫赴馀姚

苏轼

日出西山雨,无情又有情。rì chū xī shān yǔ,wú qíng yòu yǒu qíng。
乱山深处过清明。luàn shān shēn chù guò qīng míng。
不见彩绳花板、细腰轻。bù jiàn cǎi shéng huā bǎn xì yāo qīng。
尽日行桑野,无人与目成,且将新句琢琼英。jǐn rì xíng sāng yě,wú rén yǔ mù chéng,qiě jiāng xīn jù zuó qióng yīng。
我是世间闲客、此闲行。wǒ shì shì jiān xián kè cǐ xián xíng。

南歌子·雨暗初疑夜

苏轼

雨暗初疑夜,风回忽报晴。yǔ àn chū yí yè,fēng huí hū bào qíng。
淡云斜照著山明,细草软沙溪路、马蹄轻。dàn yún xié zhào zhù shān míng,xì cǎo ruǎn shā xī lù mǎ tí qīng。
卯酒醒还困,仙材梦不成。mǎo jiǔ xǐng hái kùn,xiān cái mèng bù chéng。
蓝桥何处觅云英,只有多情流水、伴人行。lán qiáo hé chù mì yún yīng,zhǐ yǒu duō qíng liú shuǐ bàn rén xíng。

南歌子·带酒冲山雨

苏轼

带酒冲山雨,和衣睡晚晴。dài jiǔ chōng shān yǔ,hé yī shuì wǎn qíng。
不知钟鼓报天明。bù zhī zhōng gǔ bào tiān míng。
梦里栩然蝴蝶、一身轻。mèng lǐ xǔ rán hú dié yī shēn qīng。
老去才都尽,归来计未成。lǎo qù cái dōu jǐn,guī lái jì wèi chéng。
求田问舍笑豪英。qiú tián wèn shě xiào háo yīng。
自爱湖边沙路、免泥行。zì ài hú biān shā lù miǎn ní xíng。

双荷叶·湖州贾耘老小妓名双荷叶

苏轼

双溪月,清光偏照双荷叶。shuāng xī yuè,qīng guāng piān zhào shuāng hé yè。
双荷叶。shuāng hé yè。
红心未偶,绿衣偷结。hóng xīn wèi ǒu,lǜ yī tōu jié。
背风迎雨流珠滑,轻舟短棹先秋折。bèi fēng yíng yǔ liú zhū huá,qīng zhōu duǎn zhào xiān qiū zhé。
先秋折。xiān qiū zhé。
烟鬟未上,玉杯微缺。yān huán wèi shàng,yù bēi wēi quē。

渔家傲·七夕

苏轼

皎皎牵牛河汉女,盈盈临水无由语。jiǎo jiǎo qiān niú hé hàn nǚ,yíng yíng lín shuǐ wú yóu yǔ。
望断碧云空日暮。wàng duàn bì yún kōng rì mù。
无寻处,梦回芳草生春浦。wú xún chù,mèng huí fāng cǎo shēng chūn pǔ。
鸟散馀花纷似雨,汀洲蘋老香风度。niǎo sàn yú huā fēn shì yǔ,tīng zhōu píng lǎo xiāng fēng dù。
明月多情来照户。míng yuè duō qíng lái zhào hù。
但揽取,清光长送人归去。dàn lǎn qǔ,qīng guāng zhǎng sòng rén guī qù。

临江仙

苏轼

细马远驮双侍女,青巾玉带红靴。xì mǎ yuǎn tuó shuāng shì nǚ,qīng jīn yù dài hóng xuē。
溪山好处便为家。xī shān hǎo chù biàn wèi jiā。
谁知巴峡路,却见洛城花。shuí zhī bā xiá lù,què jiàn luò chéng huā。
面旋落英飞玉蕊,人间春日初斜。miàn xuán luò yīng fēi yù ruǐ,rén jiān chūn rì chū xié。
十年不见紫云车。shí nián bù jiàn zǐ yún chē。
龙丘新洞府,铅鼎养丹砂。lóng qiū xīn dòng fǔ,qiān dǐng yǎng dān shā。

定风波

苏轼

两两轻红半晕腮,依依独为使君回。liǎng liǎng qīng hóng bàn yūn sāi,yī yī dú wèi shǐ jūn huí。
若道使君无此意,何为,双花不向别人开。ruò dào shǐ jūn wú cǐ yì,hé wèi,shuāng huā bù xiàng bié rén kāi。
但看低昂烟雨里,不已,劝君休诉十分杯,更问尊前狂副使,来岁,花开时节与谁来。dàn kàn dī áng yān yǔ lǐ,bù yǐ,quàn jūn xiū sù shí fēn bēi,gèng wèn zūn qián kuáng fù shǐ,lái suì,huā kāi shí jié yǔ shuí lái。

菩萨蛮·七夕黄州朝天门上二首

苏轼

画檐初挂弯弯月,孤光未满先忧缺。huà yán chū guà wān wān yuè,gū guāng wèi mǎn xiān yōu quē。
还认玉帘钩,天孙梳洗楼。hái rèn yù lián gōu,tiān sūn shū xǐ lóu。
佳人言语好,不愿求新巧。jiā rén yán yǔ hǎo,bù yuàn qiú xīn qiǎo。
此恨固应知,愿人无别离。cǐ hèn gù yīng zhī,yuàn rén wú bié lí。

菩萨蛮·风回仙驭云开扇

苏轼

风回仙驭云开扇,更阑月坠星河转。fēng huí xiān yù yún kāi shàn,gèng lán yuè zhuì xīng hé zhuǎn。
枕上梦魂惊,晓来疏雨零。zhěn shàng mèng hún jīng,xiǎo lái shū yǔ líng。
相逢虽草草,长共天难老。xiāng féng suī cǎo cǎo,zhǎng gòng tiān nán lǎo。
终不羡人间,人间日似年。zhōng bù xiàn rén jiān,rén jiān rì shì nián。