古诗词

巫山

苏轼

瞿塘迤逦尽,巫峡峥嵘起。qú táng yí lǐ jǐn,wū xiá zhēng róng qǐ。
连峰稍可怪,石色变苍翠。lián fēng shāo kě guài,shí sè biàn cāng cuì。
天工运神巧,渐欲作奇伟。tiān gōng yùn shén qiǎo,jiàn yù zuò qí wěi。
坱轧势方深,结搆意未遂。yǎng yà shì fāng shēn,jié gòu yì wèi suì。
旁观不暇瞬,步步造幽邃。páng guān bù xiá shùn,bù bù zào yōu suì。
苍崖忽相逼,绝壁凛可悸。cāng yá hū xiāng bī,jué bì lǐn kě jì。
仰观八九顶,俊爽淩颢气。yǎng guān bā jiǔ dǐng,jùn shuǎng líng hào qì。
晃荡天宇高,奔腾江水沸。huǎng dàng tiān yǔ gāo,bēn téng jiāng shuǐ fèi。
孤超兀不让,直拔勇无畏。gū chāo wù bù ràng,zhí bá yǒng wú wèi。
攀缘见神宇,憩坐就石位。pān yuán jiàn shén yǔ,qì zuò jiù shí wèi。
巉巉隔江波,一一问庙吏。chán chán gé jiāng bō,yī yī wèn miào lì。
遥观神女石,绰约诚有以。yáo guān shén nǚ shí,chuò yuē chéng yǒu yǐ。
俯首见斜鬟,拖霞弄修帔。fǔ shǒu jiàn xié huán,tuō xiá nòng xiū pèi。
人心随物变,远觉含深意。rén xīn suí wù biàn,yuǎn jué hán shēn yì。
野老笑我旁,少年尝屡至。yě lǎo xiào wǒ páng,shǎo nián cháng lǚ zhì。
去随猿猱上,反以绳索试。qù suí yuán náo shàng,fǎn yǐ shéng suǒ shì。
石笋倚孤峰,突兀殊不类。shí sǔn yǐ gū fēng,tū wù shū bù lèi。
世人喜神怪,论说惊幼稚。shì rén xǐ shén guài,lùn shuō jīng yòu zhì。
楚赋亦虚传,神仙安有是?云此今尚尔。chǔ fù yì xū chuán,shén xiān ān yǒu shì?yún cǐ jīn shàng ěr。
翠叶纷下垂,婆娑绿凤尾。cuì yè fēn xià chuí,pó suō lǜ fèng wěi。
风来自偃仰,若为神物使。fēng lái zì yǎn yǎng,ruò wèi shén wù shǐ。
绝顶有三碑,诘曲古篆字。jué dǐng yǒu sān bēi,jí qū gǔ zhuàn zì。
老人那解读,偶见不能记。lǎo rén nà jiě dú,ǒu jiàn bù néng jì。
穷探到峰背,采斫黄杨子。qióng tàn dào fēng bèi,cǎi zhuó huáng yáng zi。
黄杨生石上,坚瘦纹如绮。huáng yáng shēng shí shàng,jiān shòu wén rú qǐ。
贪心去不顾,涧谷千寻缒。tān xīn qù bù gù,jiàn gǔ qiān xún zhuì。
山高虎狼绝,深入坦无忌。shān gāo hǔ láng jué,shēn rù tǎn wú jì。
溟蒙草树密,葱茜云霞腻。míng méng cǎo shù mì,cōng qiàn yún xiá nì。
石窦有洪泉,甘滑如流髓。shí dòu yǒu hóng quán,gān huá rú liú suǐ。
终朝自盥漱,冷冽清心胃。zhōng cháo zì guàn shù,lěng liè qīng xīn wèi。
浣衣挂树梢,磨斧就石鼻。huàn yī guà shù shāo,mó fǔ jiù shí bí。
徘徊云日晚,归意念城市。pái huái yún rì wǎn,guī yì niàn chéng shì。
不到今卅年,衰老筋力惫。bù dào jīn sà nián,shuāi lǎo jīn lì bèi。
当时伐残木,牙檗已如臂。dāng shí fá cán mù,yá bò yǐ rú bì。
忽闻老人说,终日为叹喟。hū wén lǎo rén shuō,zhōng rì wèi tàn kuì。
神仙固有之,难在忘势利。shén xiān gù yǒu zhī,nán zài wàng shì lì。
贫贱尔何爱,弃去如脱屣。pín jiàn ěr hé ài,qì qù rú tuō xǐ。
嗟尔若无还,绝粮应不死。jiē ěr ruò wú hái,jué liáng yīng bù sǐ。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

和陶赠羊长史,并引

苏轼

我非皇甫谧,门人如挚虞。wǒ fēi huáng fǔ mì,mén rén rú zhì yú。
不持两鸱酒,肯借一车书。bù chí liǎng chī jiǔ,kěn jiè yī chē shū。
欲令海外士,观经似鸿都。yù lìng hǎi wài shì,guān jīng shì hóng dōu。
结发事文史,俯仰六十逾。jié fā shì wén shǐ,fǔ yǎng liù shí yú。
老马不耐放,长鸣思服舆。lǎo mǎ bù nài fàng,zhǎng míng sī fú yú。
故知根尘在,未免病药俱。gù zhī gēn chén zài,wèi miǎn bìng yào jù。
念君千里足,历块犹踟蹰。niàn jūn qiān lǐ zú,lì kuài yóu chí chú。
好学真伯业,比肩可相如。hǎo xué zhēn bó yè,bǐ jiān kě xiāng rú。
此书久已熟,救我今荒芜。cǐ shū jiǔ yǐ shú,jiù wǒ jīn huāng wú。
顾惭桑榆迫,久厌诗书娱。gù cán sāng yú pò,jiǔ yàn shī shū yú。
奏赋病未能,草玄老更疏。zòu fù bìng wèi néng,cǎo xuán lǎo gèng shū。
犹当距杨、墨,稍欲惩荆舒。yóu dāng jù yáng mò,shāo yù chéng jīng shū。

和陶杂诗十一首

苏轼

斜日照孤隙,始知空有尘。xié rì zhào gū xì,shǐ zhī kōng yǒu chén。
微风动众窍,谁信我忘身。wēi fēng dòng zhòng qiào,shuí xìn wǒ wàng shēn。
一笑问儿子,与汝定何亲。yī xiào wèn ér zi,yǔ rǔ dìng hé qīn。
从我来海南,幽绝无四邻。cóng wǒ lái hǎi nán,yōu jué wú sì lín。
耿耿如缺月,独与长庚晨。gěng gěng rú quē yuè,dú yǔ zhǎng gēng chén。
此道固应尔,不当怨尤人。cǐ dào gù yīng ěr,bù dāng yuàn yóu rén。

和陶杂诗十一首

苏轼

故山不可到,飞梦隔五岭。gù shān bù kě dào,fēi mèng gé wǔ lǐng。
真游有黄庭,闭目寓两景。zhēn yóu yǒu huáng tíng,bì mù yù liǎng jǐng。
室空无可照,火灭膏自冷。shì kōng wú kě zhào,huǒ miè gāo zì lěng。
披衣起视夜,海阔河汉永。pī yī qǐ shì yè,hǎi kuò hé hàn yǒng。
西窗半明月,散乱梧楸影。xī chuāng bàn míng yuè,sàn luàn wú qiū yǐng。
良辰不可系,逝水无留骋。liáng chén bù kě xì,shì shuǐ wú liú chěng。
我苗期后枯,持此一念静。wǒ miáo qī hòu kū,chí cǐ yī niàn jìng。

和陶杂诗十一首

苏轼

真人有妙观,俗子多妄量。zhēn rén yǒu miào guān,sú zi duō wàng liàng。
区区劝粒食,此岂知子房。qū qū quàn lì shí,cǐ qǐ zhī zi fáng。
我非徒跣相,终老怀未央。wǒ fēi tú xiǎn xiāng,zhōng lǎo huái wèi yāng。
兔死缚淮阴,狗功指平阳。tù sǐ fù huái yīn,gǒu gōng zhǐ píng yáng。
哀哉亦何羞,世路皆羊肠。āi zāi yì hé xiū,shì lù jiē yáng cháng。

和陶杂诗十一首

苏轼

相如偶一官,嗤鄙蜀父老。xiāng rú ǒu yī guān,chī bǐ shǔ fù lǎo。
不记犊鼻时,涤器混佣保。bù jì dú bí shí,dí qì hùn yōng bǎo。
著书曾几何,渴肺灰土燥。zhù shū céng jǐ hé,kě fèi huī tǔ zào。
琴台有遗魄,笑我归不早。qín tái yǒu yí pò,xiào wǒ guī bù zǎo。
作书遗故人,皎皎我怀抱。zuò shū yí gù rén,jiǎo jiǎo wǒ huái bào。
馀生幸无愧,可与君平道。yú shēng xìng wú kuì,kě yǔ jūn píng dào。

和陶杂诗十一首

苏轼

孟德黠老狐,奸言嗾鸿豫。mèng dé xiá lǎo hú,jiān yán sǒu hóng yù。
哀哉丧乱世,枭鸾各腾翥。āi zāi sàng luàn shì,xiāo luán gè téng zhù。
逝者知几人,文举独不去。shì zhě zhī jǐ rén,wén jǔ dú bù qù。
天方斫汉室,岂计一郗虑。tiān fāng zhuó hàn shì,qǐ jì yī xī lǜ。
昆虫正相啮,乃比蔺相如。kūn chóng zhèng xiāng niè,nǎi bǐ lìn xiāng rú。
我知公所坐,大名难久住。wǒ zhī gōng suǒ zuò,dà míng nán jiǔ zhù。
细德方险微,岂有容公处。xì dé fāng xiǎn wēi,qǐ yǒu róng gōng chù。
既往不可悔,庶为来者惧。jì wǎng bù kě huǐ,shù wèi lái zhě jù。

和陶杂诗十一首

苏轼

博大古真人,老聃、关尹喜。bó dà gǔ zhēn rén,lǎo dān guān yǐn xǐ。
独立万物表,长生乃馀事。dú lì wàn wù biǎo,zhǎng shēng nǎi yú shì。
稚川差可近,倘有接物意。zhì chuān chà kě jìn,tǎng yǒu jiē wù yì。
我顷登罗浮,物色恐相值。wǒ qǐng dēng luó fú,wù sè kǒng xiāng zhí。
徘徊朱明洞,沙水自清驶。pái huái zhū míng dòng,shā shuǐ zì qīng shǐ。
满把菖蒲根,叹息复弃置。mǎn bǎ chāng pú gēn,tàn xī fù qì zhì。

和陶杂诗十一首

苏轼

蓝乔近得道,常苦世褊迫。lán qiáo jìn dé dào,cháng kǔ shì biǎn pò。
西游王屋山,不践长安陌。xī yóu wáng wū shān,bù jiàn zhǎng ān mò。
尔来宁复见,鸟道度太白。ěr lái níng fù jiàn,niǎo dào dù tài bái。
昔与吴远游,同藏一瓢窄。xī yǔ wú yuǎn yóu,tóng cáng yī piáo zhǎi。
潮阳隔云海,岁晚倘见客。cháo yáng gé yún hǎi,suì wǎn tǎng jiàn kè。
伐薪供养火,看作栖凤宅。fá xīn gōng yǎng huǒ,kàn zuò qī fèng zhái。

和陶杂诗十一首

苏轼

南荣晚闻道,未肯化庚桑。nán róng wǎn wén dào,wèi kěn huà gēng sāng。
陶顽铸强犷,枉费尘与糠。táo wán zhù qiáng guǎng,wǎng fèi chén yǔ kāng。
越子古成之,韩生教休粮。yuè zi gǔ chéng zhī,hán shēng jiào xiū liáng。
参同得灵钥,九锁启伯阳。cān tóng dé líng yào,jiǔ suǒ qǐ bó yáng。
鹅城见诸孙,贫苦我为伤。é chéng jiàn zhū sūn,pín kǔ wǒ wèi shāng。
空馀焦先室,不传元化方。kōng yú jiāo xiān shì,bù chuán yuán huà fāng。
遗像似李白,一奠临江觞。yí xiàng shì lǐ bái,yī diàn lín jiāng shāng。

和陶杂诗十一首

苏轼

馀龄难把玩,妙解寄笔端。yú líng nán bǎ wán,miào jiě jì bǐ duān。
常恐抱永叹,不及丘明、迁。cháng kǒng bào yǒng tàn,bù jí qiū míng qiān。
亲友复劝我,放心饯华颠。qīn yǒu fù quàn wǒ,fàng xīn jiàn huá diān。
虚名非我有,至味知谁餐。xū míng fēi wǒ yǒu,zhì wèi zhī shuí cān。
思我无所思,安能观诸缘。sī wǒ wú suǒ sī,ān néng guān zhū yuán。
已矣复何叹,旧说《易》两篇。yǐ yǐ fù hé tàn,jiù shuō yì liǎng piān。

和陶杂诗十一首

苏轼

申、韩本自圣,陋古不复稽。shēn hán běn zì shèng,lòu gǔ bù fù jī。
巨君纵独欲,借经作岩崖。jù jūn zòng dú yù,jiè jīng zuò yán yá。
遂令青衿子,珠璧人人怀。suì lìng qīng jīn zi,zhū bì rén rén huái。
凿齿井蛙耳,信谓天可弥。záo chǐ jǐng wā ěr,xìn wèi tiān kě mí。
大道久分裂,破碎日愈离。dà dào jiǔ fēn liè,pò suì rì yù lí。
我如终不言,谁悟角与羁。wǒ rú zhōng bù yán,shuí wù jiǎo yǔ jī。
吾琴岂得已,昭氏有成亏。wú qín qǐ dé yǐ,zhāo shì yǒu chéng kuī。

和陶杂诗十一首

苏轼

我昔登朐山,出日观沧凉。wǒ xī dēng qú shān,chū rì guān cāng liáng。
欲济东海县,恨无石桥梁。yù jì dōng hǎi xiàn,hèn wú shí qiáo liáng。
今兹黎母国,何异于公乡。jīn zī lí mǔ guó,hé yì yú gōng xiāng。
蚝浦既黏山,暑路亦飞霜。háo pǔ jì nián shān,shǔ lù yì fēi shuāng。
所欣非自誷,不怨道里长。suǒ xīn fēi zì wǎng,bù yuàn dào lǐ zhǎng。

入寺

苏轼

曳杖入寺门,辑杖挹世尊。yè zhàng rù sì mén,jí zhàng yì shì zūn。
我是玉堂仙,谪来海南村。wǒ shì yù táng xiān,zhé lái hǎi nán cūn。
多生宿业尽,一气中夜存。duō shēng sù yè jǐn,yī qì zhōng yè cún。
旦随老鸦起,饥食扶桑暾。dàn suí lǎo yā qǐ,jī shí fú sāng tūn。
光圆摩尼珠,照耀玻璃盆。guāng yuán mó ní zhū,zhào yào bō lí pén。
来从佛印可,稍觉魔忙奔。lái cóng fú yìn kě,shāo jué mó máng bēn。
闲看树转午,坐到钟鸣昏。xián kàn shù zhuǎn wǔ,zuò dào zhōng míng hūn。
敛收平生心,耿耿聊自温。liǎn shōu píng shēng xīn,gěng gěng liáo zì wēn。

和陶田舍始春怀古二首,并引

苏轼

退居有成言,垂老竟未践。tuì jū yǒu chéng yán,chuí lǎo jìng wèi jiàn。
何曾渊明归,屡作敬通免。hé céng yuān míng guī,lǚ zuò jìng tōng miǎn。
休闲等一味,妄想生愧腼。xiū xián děng yī wèi,wàng xiǎng shēng kuì miǎn。
聊将自知明,稍积在家善。liáo jiāng zì zhī míng,shāo jī zài jiā shàn。
城东两黎子,室迩人自远。chéng dōng liǎng lí zi,shì ěr rén zì yuǎn。
呼我钓其池,人鱼两忘反。hū wǒ diào qí chí,rén yú liǎng wàng fǎn。
使君亦命驾,恨子林塘浅。shǐ jūn yì mìng jià,hèn zi lín táng qiǎn。

和陶田舍始春怀古二首,并引

苏轼

茅茨破不补,嗟子乃尔贫。máo cí pò bù bǔ,jiē zi nǎi ěr pín。
菜肥人愈瘦,灶闲井常勤。cài féi rén yù shòu,zào xián jǐng cháng qín。
我欲致薄少,解衣劝坐人。wǒ yù zhì báo shǎo,jiě yī quàn zuò rén。
临池作虚堂,雨急瓦声新。lín chí zuò xū táng,yǔ jí wǎ shēng xīn。
客来有美载,果熟多幽欣。kè lái yǒu měi zài,guǒ shú duō yōu xīn。
丹荔破玉肤,黄柑溢芳津。dān lì pò yù fū,huáng gān yì fāng jīn。
借我三亩地,结茅为子邻。jiè wǒ sān mǔ dì,jié máo wèi zi lín。
鴂舌倘可学,化为黎母民。jué shé tǎng kě xué,huà wèi lí mǔ mín。