古诗词

巫山

苏轼

瞿塘迤逦尽,巫峡峥嵘起。qú táng yí lǐ jǐn,wū xiá zhēng róng qǐ。
连峰稍可怪,石色变苍翠。lián fēng shāo kě guài,shí sè biàn cāng cuì。
天工运神巧,渐欲作奇伟。tiān gōng yùn shén qiǎo,jiàn yù zuò qí wěi。
坱轧势方深,结搆意未遂。yǎng yà shì fāng shēn,jié gòu yì wèi suì。
旁观不暇瞬,步步造幽邃。páng guān bù xiá shùn,bù bù zào yōu suì。
苍崖忽相逼,绝壁凛可悸。cāng yá hū xiāng bī,jué bì lǐn kě jì。
仰观八九顶,俊爽淩颢气。yǎng guān bā jiǔ dǐng,jùn shuǎng líng hào qì。
晃荡天宇高,奔腾江水沸。huǎng dàng tiān yǔ gāo,bēn téng jiāng shuǐ fèi。
孤超兀不让,直拔勇无畏。gū chāo wù bù ràng,zhí bá yǒng wú wèi。
攀缘见神宇,憩坐就石位。pān yuán jiàn shén yǔ,qì zuò jiù shí wèi。
巉巉隔江波,一一问庙吏。chán chán gé jiāng bō,yī yī wèn miào lì。
遥观神女石,绰约诚有以。yáo guān shén nǚ shí,chuò yuē chéng yǒu yǐ。
俯首见斜鬟,拖霞弄修帔。fǔ shǒu jiàn xié huán,tuō xiá nòng xiū pèi。
人心随物变,远觉含深意。rén xīn suí wù biàn,yuǎn jué hán shēn yì。
野老笑我旁,少年尝屡至。yě lǎo xiào wǒ páng,shǎo nián cháng lǚ zhì。
去随猿猱上,反以绳索试。qù suí yuán náo shàng,fǎn yǐ shéng suǒ shì。
石笋倚孤峰,突兀殊不类。shí sǔn yǐ gū fēng,tū wù shū bù lèi。
世人喜神怪,论说惊幼稚。shì rén xǐ shén guài,lùn shuō jīng yòu zhì。
楚赋亦虚传,神仙安有是?云此今尚尔。chǔ fù yì xū chuán,shén xiān ān yǒu shì?yún cǐ jīn shàng ěr。
翠叶纷下垂,婆娑绿凤尾。cuì yè fēn xià chuí,pó suō lǜ fèng wěi。
风来自偃仰,若为神物使。fēng lái zì yǎn yǎng,ruò wèi shén wù shǐ。
绝顶有三碑,诘曲古篆字。jué dǐng yǒu sān bēi,jí qū gǔ zhuàn zì。
老人那解读,偶见不能记。lǎo rén nà jiě dú,ǒu jiàn bù néng jì。
穷探到峰背,采斫黄杨子。qióng tàn dào fēng bèi,cǎi zhuó huáng yáng zi。
黄杨生石上,坚瘦纹如绮。huáng yáng shēng shí shàng,jiān shòu wén rú qǐ。
贪心去不顾,涧谷千寻缒。tān xīn qù bù gù,jiàn gǔ qiān xún zhuì。
山高虎狼绝,深入坦无忌。shān gāo hǔ láng jué,shēn rù tǎn wú jì。
溟蒙草树密,葱茜云霞腻。míng méng cǎo shù mì,cōng qiàn yún xiá nì。
石窦有洪泉,甘滑如流髓。shí dòu yǒu hóng quán,gān huá rú liú suǐ。
终朝自盥漱,冷冽清心胃。zhōng cháo zì guàn shù,lěng liè qīng xīn wèi。
浣衣挂树梢,磨斧就石鼻。huàn yī guà shù shāo,mó fǔ jiù shí bí。
徘徊云日晚,归意念城市。pái huái yún rì wǎn,guī yì niàn chéng shì。
不到今卅年,衰老筋力惫。bù dào jīn sà nián,shuāi lǎo jīn lì bèi。
当时伐残木,牙檗已如臂。dāng shí fá cán mù,yá bò yǐ rú bì。
忽闻老人说,终日为叹喟。hū wén lǎo rén shuō,zhōng rì wèi tàn kuì。
神仙固有之,难在忘势利。shén xiān gù yǒu zhī,nán zài wàng shì lì。
贫贱尔何爱,弃去如脱屣。pín jiàn ěr hé ài,qì qù rú tuō xǐ。
嗟尔若无还,绝粮应不死。jiē ěr ruò wú hái,jué liáng yīng bù sǐ。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

村醪二尊献张平阳其二

苏轼

张公高躅不可到,我欲挽肩才觉难。zhāng gōng gāo zhú bù kě dào,wǒ yù wǎn jiān cái jué nán。
事业已归前辈录,典刑留与后人看。shì yè yǐ guī qián bèi lù,diǎn xíng liú yǔ hòu rén kàn。
诗如琢雪清牙颊,身觐飞龙吐胆肝。shī rú zuó xuě qīng yá jiá,shēn jìn fēi lóng tǔ dǎn gān。
少负清名晚方用,白头翁竟作何官。shǎo fù qīng míng wǎn fāng yòng,bái tóu wēng jìng zuò hé guān。

题西湖楼

苏轼

少年过了未衰颜,正在悲欢季孟间。shǎo nián guò le wèi shuāi yán,zhèng zài bēi huān jì mèng jiān。
细雨溟蒙湖上寺,东风摇荡酒中山。xì yǔ míng méng hú shàng sì,dōng fēng yáo dàng jiǔ zhōng shān。
千金用尽终须老,百计寻思不似闲。qiān jīn yòng jǐn zhōng xū lǎo,bǎi jì xún sī bù shì xián。
醉里下楼知早晚,喧喧扶路笑歌还。zuì lǐ xià lóu zhī zǎo wǎn,xuān xuān fú lù xiào gē hái。

法惠小饮以诗索周开祖所作

苏轼

立著巫娥多少时,安排云雨待清词。lì zhù wū é duō shǎo shí,ān pái yún yǔ dài qīng cí。
酒酣鲁叟频相忆,曲罢周郎尚不知。jiǔ hān lǔ sǒu pín xiāng yì,qū bà zhōu láng shàng bù zhī。
海鹞无踪飞过速,云龙有报发来迟。hǎi yào wú zōng fēi guò sù,yún lóng yǒu bào fā lái chí。
从今莫入寻春会,为欠梅花一首诗。cóng jīn mò rù xún chūn huì,wèi qiàn méi huā yī shǒu shī。

次韵陈时发太博双竹

苏轼

千年谁复继夷齐,凛凛霜筠此斗奇。qiān nián shuí fù jì yí qí,lǐn lǐn shuāng yún cǐ dòu qí。
要识苍龙联蜺意,拟容丹凤宿凰枝。yào shí cāng lóng lián ní yì,nǐ róng dān fèng sù huáng zhī。
扶持有伴雪应怕,裁剪无人风自吹。fú chí yǒu bàn xuě yīng pà,cái jiǎn wú rén fēng zì chuī。
莫遣骚人说连理,君看高节孰如雌。mò qiǎn sāo rén shuō lián lǐ,jūn kàn gāo jié shú rú cí。

周夫人挽词

苏轼

教子通经古所贤,安贫守道节尤坚。jiào zi tōng jīng gǔ suǒ xián,ān pín shǒu dào jié yóu jiān。
当熊遗烈传家世,投烛诸郎慰眼前。dāng xióng yí liè chuán jiā shì,tóu zhú zhū láng wèi yǎn qián。
不待金花书诰命,忽惊玉树掩新阡。bù dài jīn huā shū gào mìng,hū jīng yù shù yǎn xīn qiān。
凯风吹棘君休咏,我亦孤怀一泫然。kǎi fēng chuī jí jūn xiū yǒng,wǒ yì gū huái yī xuàn rán。

会饮有美堂,答周开祖湖上见寄

苏轼

杜牧端来觅紫云,狂言惊倒石榴裙。dù mù duān lái mì zǐ yún,kuáng yán jīng dào shí liú qún。
岂知野客青筇杖,独卧山僧白簟纹。qǐ zhī yě kè qīng qióng zhàng,dú wò shān sēng bái diàn wén。
且向东皋伴王绩,未遑南越吊终军。qiě xiàng dōng gāo bàn wáng jì,wèi huáng nán yuè diào zhōng jūn。
新诗过与佳人唱,从此应难减一分。xīn shī guò yǔ jiā rén chàng,cóng cǐ yīng nán jiǎn yī fēn。

题沈氏天隐楼

苏轼

楼上新诗二百篇,三吴处士最应贤。lóu shàng xīn shī èr bǎi piān,sān wú chù shì zuì yīng xián。
非夷非惠真天隐,忘世忘身恐地仙。fēi yí fēi huì zhēn tiān yǐn,wàng shì wàng shēn kǒng dì xiān。
散尽黄金犹好客,归来碧瓦自生烟。sàn jǐn huáng jīn yóu hǎo kè,guī lái bì wǎ zì shēng yān。
灵犀美璞无人识,蔚蔚空惊草木妍。líng xī měi pú wú rén shí,wèi wèi kōng jīng cǎo mù yán。

和人登海表亭

苏轼

谯门对耸压危坡,览胜无如此得多。qiáo mén duì sǒng yā wēi pō,lǎn shèng wú rú cǐ dé duō。
尽见西山遮岱岭,迥分东野隔新罗。jǐn jiàn xī shān zhē dài lǐng,jiǒng fēn dōng yě gé xīn luó。
花时千圃堆红锦,雪昼双城叠白波。huā shí qiān pǔ duī hóng jǐn,xuě zhòu shuāng chéng dié bái bō。
回首毬场尤醒眼,一番风送鉴重磨。huí shǒu qiú chǎng yóu xǐng yǎn,yī fān fēng sòng jiàn zhòng mó。

会双竹席上奉答开祖长官

苏轼

松柏萧萧满故丘,知君怀抱尚悲秋。sōng bǎi xiāo xiāo mǎn gù qiū,zhī jūn huái bào shàng bēi qiū。
算来九九无多日,唱著三三忆旧游。suàn lái jiǔ jiǔ wú duō rì,chàng zhù sān sān yì jiù yóu。
皓月徘徊应许共,清诗妙绝不容酬。hào yuè pái huái yīng xǔ gòng,qīng shī miào jué bù róng chóu。
梅花社燕难相并,莫为吴娘暗泪流。méi huā shè yàn nán xiāng bìng,mò wèi wú niáng àn lèi liú。

次韵答开祖

苏轼

泪滴秋风不为麟,虚名何用实之宾。lèi dī qiū fēng bù wèi lín,xū míng hé yòng shí zhī bīn。
烝豚未害为纯孝,狸首何妨助故人。zhēng tún wèi hài wèi chún xiào,lí shǒu hé fáng zhù gù rén。
好唤游湖缘路便,难邀入社为诗频。hǎo huàn yóu hú yuán lù biàn,nán yāo rù shè wèi shī pín。
知君颇有东山兴,喝石岩前自过春。zhī jūn pǒ yǒu dōng shān xīng,hē shí yán qián zì guò chūn。

赠青潍将谢承制

苏轼

吾皇有意缚单于,槌破铜山铸虎符。wú huáng yǒu yì fù dān yú,chuí pò tóng shān zhù hǔ fú。
骁将新除三十六,精兵共领五千都。xiāo jiāng xīn chú sān shí liù,jīng bīng gòng lǐng wǔ qiān dōu。
周王常德须攘狄,汉帝雄才亦尚儒。zhōu wáng cháng dé xū rǎng dí,hàn dì xióng cái yì shàng rú。
君学本兼文武术,功名不必读孙、吴。jūn xué běn jiān wén wǔ shù,gōng míng bù bì dú sūn wú。

和人雪晴书事

苏轼

消尽琼瑶云驭归,馀寒犹复助风威。xiāo jǐn qióng yáo yún yù guī,yú hán yóu fù zhù fēng wēi。
垂帘渐学秋霖滴,满地犹疑夜月辉。chuí lián jiàn xué qiū lín dī,mǎn dì yóu yí yè yuè huī。
冻壤相和开荜户,流澌半释拥苔矶。dòng rǎng xiāng hé kāi bì hù,liú sī bàn shì yōng tái jī。
可怜乌鹊饥无食,日暮空林何所依。kě lián wū què jī wú shí,rì mù kōng lín hé suǒ yī。

奉酬仲闵食新面汤饼,仍闻籴麦甚盛,因以戏之

苏轼

初见煌煌秀两岐,俄惊落硙雪霏霏。chū jiàn huáng huáng xiù liǎng qí,é jīng luò wéi xuě fēi fēi。
可烦都尉热承汗,绝胜临淄贫易衣。kě fán dōu wèi rè chéng hàn,jué shèng lín zī pín yì yī。
尚有清才对风月,未妨便腹贮书诗。shàng yǒu qīng cái duì fēng yuè,wèi fáng biàn fù zhù shū shī。
知君货殖夸长袖,满籴千箱待一饥。zhī jūn huò zhí kuā zhǎng xiù,mǎn dí qiān xiāng dài yī jī。

读仲闵诗卷,因成长句

苏轼

喜见西风吹麦秋,年年为逭老农忧。xǐ jiàn xī fēng chuī mài qiū,nián nián wèi huàn lǎo nóng yōu。
沾涂手足经年种,荐载珠玑一倍收。zhān tú shǒu zú jīng nián zhǒng,jiàn zài zhū jī yī bèi shōu。
壮齿君能亲稼穑,异时我亦困耝耰。zhuàng chǐ jūn néng qīn jià sè,yì shí wǒ yì kùn qù yōu。
独怜紫竹堂前月,清夜娟娟照客愁。dú lián zǐ zhú táng qián yuè,qīng yè juān juān zhào kè chóu。

琴枕

苏轼

高情闲处任君弹,幽梦来时与子眠。gāo qíng xián chù rèn jūn dàn,yōu mèng lái shí yǔ zi mián。
彭泽漫知琴上趣,邯郸深得枕中仙。péng zé màn zhī qín shàng qù,hán dān shēn dé zhěn zhōng xiān。
试寻玉轸抛何处,闲唤香云在那边。shì xún yù zhěn pāo hé chù,xián huàn xiāng yún zài nà biān。
平素不须烦按抑,秦娥自解语如弦。píng sù bù xū fán àn yì,qín é zì jiě yǔ rú xián。