古诗词

次韵水官诗

苏轼

高人岂学画,用笔乃其天。gāo rén qǐ xué huà,yòng bǐ nǎi qí tiān。
譬如善游人,一一能操船。pì rú shàn yóu rén,yī yī néng cāo chuán。
阎子本缝掖,畴昔慕云、渊。yán zi běn fèng yē,chóu xī mù yún yuān。
丹青偶为戏,染指初尝鼋。dān qīng ǒu wèi xì,rǎn zhǐ chū cháng yuán。
爱之不自已,笔势如风翻。ài zhī bù zì yǐ,bǐ shì rú fēng fān。
传闻贞观中,左衽解椎鬟。chuán wén zhēn guān zhōng,zuǒ rèn jiě chuí huán。
南夷羞白雉,佛国贡青莲。nán yí xiū bái zhì,fú guó gòng qīng lián。
诏令拟王会,别殿写戎蛮。zhào lìng nǐ wáng huì,bié diàn xiě róng mán。
熊冠金络额,豹袖拥幡旃。xióng guān jīn luò é,bào xiù yōng fān zhān。
传入应门内,俯伏脱剑弮。chuán rù yīng mén nèi,fǔ fú tuō jiàn quān。
天姿俨龙凤,杂沓朝鹏鳣。tiān zī yǎn lóng fèng,zá dá cháo péng zhān。
神功与绝迹,后世两莫扳。shén gōng yǔ jué jì,hòu shì liǎng mò bān。
自从李氏亡,群盗窃山川。zì cóng lǐ shì wáng,qún dào qiè shān chuān。
长安三日火,至宝随飞烟。zhǎng ān sān rì huǒ,zhì bǎo suí fēi yān。
尚有脱身者,漂流东出关。shàng yǒu tuō shēn zhě,piāo liú dōng chū guān。
三官岂容独,得此今已偏。sān guān qǐ róng dú,dé cǐ jīn yǐ piān。
吁嗟至神物,会合当有年。xū jiē zhì shén wù,huì hé dāng yǒu nián。
京城诸权贵,欲取百计难。jīng chéng zhū quán guì,yù qǔ bǎi jì nán。
赠以玉如意,岂能动高禅。zèng yǐ yù rú yì,qǐ néng dòng gāo chán。
惟应一篇诗,皎若画在前。wéi yīng yī piān shī,jiǎo ruò huà zài qián。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

元祐癸酉八月二十七日,于建隆章净馆,书赠王觏

苏轼

海上东风犯雪来,腊前先折镜湖梅。hǎi shàng dōng fēng fàn xuě lái,là qián xiān zhé jìng hú méi。
遥思禁苑青春夜,坐待宫人画诏回。yáo sī jìn yuàn qīng chūn yè,zuò dài gōng rén huà zhào huí。

藏春坞

苏轼

朱阁前头露井多,碧桃花下美人过。zhū gé qián tóu lù jǐng duō,bì táo huā xià měi rén guò。
寒泉未必能胜此,奈有银瓶素绠何。hán quán wèi bì néng shèng cǐ,nài yǒu yín píng sù gěng hé。

移合浦郭功甫见寄

苏轼

君恩浩荡似阳春,合浦何如在海滨。jūn ēn hào dàng shì yáng chūn,hé pǔ hé rú zài hǎi bīn。
莫趁明珠弄明月,夜深无数采珠人。mò chèn míng zhū nòng míng yuè,yè shēn wú shù cǎi zhū rén。

题怀素草帖

苏轼

人人送酒不曾沽,终日松间挂一壶。rén rén sòng jiǔ bù céng gū,zhōng rì sōng jiān guà yī hú。
草圣欲成狂便发,真堪画作《醉僧图》。cǎo shèng yù chéng kuáng biàn fā,zhēn kān huà zuò zuì sēng tú。

送柳宜归

苏轼

折脚铛边煨淡粥,曲枝桑下饮离杯。zhé jiǎo dāng biān wēi dàn zhōu,qū zhī sāng xià yǐn lí bēi。
书生不是南迁客,魑魅惊人须早回。shū shēng bù shì nán qiān kè,chī mèi jīng rén xū zǎo huí。

谢都事惠米

苏轼

平生忍欲今忍贫,闭口逢人不少陈。píng shēng rěn yù jīn rěn pín,bì kǒu féng rén bù shǎo chén。
俸薄身轻赵都事,也能作意向诗人。fèng báo shēn qīng zhào dōu shì,yě néng zuò yì xiàng shī rén。

仆年三十九,在润州道上过除夜,作此诗。又二十年,在惠州,追录之以付过,二首

苏轼

寺官官小未朝参,红日半窗春睡酣。sì guān guān xiǎo wèi cháo cān,hóng rì bàn chuāng chūn shuì hān。
为报邻鸡莫惊觉,更容残梦到江南。wèi bào lín jī mò jīng jué,gèng róng cán mèng dào jiāng nán。

仆年三十九,在润州道上过除夜,作此诗。又二十年,在惠州,追录之以付过,二首

苏轼

钓艇归时菖叶雨,缫车鸣处楝花风。diào tǐng guī shí chāng yè yǔ,sāo chē míng chù liàn huā fēng。
长江昔日经游地,尽在如今梦寐中。zhǎng jiāng xī rì jīng yóu dì,jǐn zài rú jīn mèng mèi zhōng。

睡起

苏轼

柿叶满庭红颗秋,薰炉沉水度春篝。shì yè mǎn tíng hóng kē qiū,xūn lú chén shuǐ dù chūn gōu。
松风梦与故人遇,自驾飞鸿跨九州。sōng fēng mèng yǔ gù rén yù,zì jià fēi hóng kuà jiǔ zhōu。

秋思寄子由

苏轼

黄叶山川知晚秋,小虫催女献功裘。huáng yè shān chuān zhī wǎn qiū,xiǎo chóng cuī nǚ xiàn gōng qiú。
老松阅世卧云壑,挽著苍江无万牛。lǎo sōng yuè shì wò yún hè,wǎn zhù cāng jiāng wú wàn niú。

绝句三首

苏轼

松柏萧森溪水南,道人只作两团庵。sōng bǎi xiāo sēn xī shuǐ nán,dào rén zhǐ zuò liǎng tuán ān。
市区收罢豚鱼税,来与弥陀共一龛。shì qū shōu bà tún yú shuì,lái yǔ mí tuó gòng yī kān。

绝句三首

苏轼

此身分付一蒲团,静对萧萧竹数竿。cǐ shēn fēn fù yī pú tuán,jìng duì xiāo xiāo zhú shù gān。
偶为老僧煎茗粥,自携修绠汲清泉。ǒu wèi lǎo sēng jiān míng zhōu,zì xié xiū gěng jí qīng quán。

绝句三首

苏轼

天风吹月入栏干,乌鹊无声夜向阑。tiān fēng chuī yuè rù lán gàn,wū què wú shēng yè xiàng lán。
织女明星来枕上,乃知身不在人间。zhī nǚ míng xīng lái zhěn shàng,nǎi zhī shēn bù zài rén jiān。

侯滩

苏轼

江边皎皎过侯滩,更上山腰看打盘。jiāng biān jiǎo jiǎo guò hóu tān,gèng shàng shān yāo kàn dǎ pán。
百岁老儿亲击鼓,城中忧患不相干。bǎi suì lǎo ér qīn jī gǔ,chéng zhōng yōu huàn bù xiāng gàn。

火星岩

苏轼

火星岩下石凌壁,阁上相忘止一僧。huǒ xīng yán xià shí líng bì,gé shàng xiāng wàng zhǐ yī sēng。
莫问人间兴废事,门前流水几前灯。mò wèn rén jiān xīng fèi shì,mén qián liú shuǐ jǐ qián dēng。