古诗词

次韵子由除日见寄

苏轼

薄宦驱我西,远别不容惜。báo huàn qū wǒ xī,yuǎn bié bù róng xī。
方愁后会远,未暇忧岁夕。fāng chóu hòu huì yuǎn,wèi xiá yōu suì xī。
强欢虽有酒,冷酌不成席。qiáng huān suī yǒu jiǔ,lěng zhuó bù chéng xí。
秦烹惟羊羹,陇馔有熊腊。qín pēng wéi yáng gēng,lǒng zhuàn yǒu xióng là。
念为儿童岁,屈指已成昔。niàn wèi ér tóng suì,qū zhǐ yǐ chéng xī。
往事今何追,忽若箭已释。wǎng shì jīn hé zhuī,hū ruò jiàn yǐ shì。
感时嗟事变,所得不偿失。gǎn shí jiē shì biàn,suǒ dé bù cháng shī。
府卒来驱傩,矍铄惊远客。fǔ zú lái qū nuó,jué shuò jīng yuǎn kè。
愁来岂有魔,烦汝为攘磔。chóu lái qǐ yǒu mó,fán rǔ wèi rǎng zhé。
寒梅与冻杏,嫩萼初似麦。hán méi yǔ dòng xìng,nèn è chū shì mài。
攀条为惆怅,玉蕊何时折。pān tiáo wèi chóu chàng,yù ruǐ hé shí zhé。
不忧春艳晚,行见弃夏覈。bù yōu chūn yàn wǎn,xíng jiàn qì xià hé。
人生行乐耳,安用声名籍。rén shēng xíng lè ěr,ān yòng shēng míng jí。
胡为独多感,不见膏自炙。hú wèi dú duō gǎn,bù jiàn gāo zì zhì。
诗来苦相宽,子意远可射。shī lái kǔ xiāng kuān,zi yì yuǎn kě shè。
依依见其面,疑子在咫尺。yī yī jiàn qí miàn,yí zi zài zhǐ chǐ。
兄今虽小官,幸忝佐方伯。xiōng jīn suī xiǎo guān,xìng tiǎn zuǒ fāng bó。
北池近所凿,中有汧水碧。běi chí jìn suǒ záo,zhōng yǒu qiān shuǐ bì。
临池饮美酒,尚可消永日。lín chí yǐn měi jiǔ,shàng kě xiāo yǒng rì。
但恐诗力弱,斗健未免馘。dàn kǒng shī lì ruò,dòu jiàn wèi miǎn guó。
诗成十日到,谁谓千里隔。shī chéng shí rì dào,shuí wèi qiān lǐ gé。
一月寄一篇,忧愁何足掷。yī yuè jì yī piān,yōu chóu hé zú zhì。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

谢惠猫儿头笋

苏轼

长沙一日煨笾笋,鹦鹉洲前人未知。zhǎng shā yī rì wēi biān sǔn,yīng wǔ zhōu qián rén wèi zhī。
走送烦公助汤饼,猫头突兀鼠穿篱。zǒu sòng fán gōng zhù tāng bǐng,māo tóu tū wù shǔ chuān lí。

题净因壁

苏轼

瞑倚蒲团卧钵囊,半窗疏箔度微凉。míng yǐ pú tuán wò bō náng,bàn chuāng shū bó dù wēi liáng。
蕉心不展待时雨,葵叶为谁倾夕阳。jiāo xīn bù zhǎn dài shí yǔ,kuí yè wèi shuí qīng xī yáng。

题净因院

苏轼

门外黄尘不见山,个中草木亦常闲。mén wài huáng chén bù jiàn shān,gè zhōng cǎo mù yì cháng xián。
履声如渡薄冰过,催粥华鲸守夜阑。lǚ shēng rú dù báo bīng guò,cuī zhōu huá jīng shǒu yè lán。

同景文咏莲塘

苏轼

塘上钩帘对晚香,不知斜日已侵床。táng shàng gōu lián duì wǎn xiāng,bù zhī xié rì yǐ qīn chuáng。
江妃自惜凌波袜,长在高荷扇影凉。jiāng fēi zì xī líng bō wà,zhǎng zài gāo hé shàn yǐng liáng。

寄欧阳叔弼

苏轼

昔葬衣冠今在否,近来消息不须疑。xī zàng yī guān jīn zài fǒu,jìn lái xiāo xī bù xū yí。
曾闻圯上逢黄石,久矣留侯不见欺。céng wén yí shàng féng huáng shí,jiǔ yǐ liú hóu bù jiàn qī。

过土山寨

苏轼

南风日日纵篙撑,时喜北风将我行。nán fēng rì rì zòng gāo chēng,shí xǐ běi fēng jiāng wǒ xíng。
汤饼一杯银线乱,蒌蒿如箸玉簪横。tāng bǐng yī bēi yín xiàn luàn,lóu hāo rú zhù yù zān héng。

和黄龙清老三首

苏轼

万山不隔中秋月,一雁能传寄远书。wàn shān bù gé zhōng qiū yuè,yī yàn néng chuán jì yuǎn shū。
深密伽陀枯战笔,真诚相见问何如。shēn mì gā tuó kū zhàn bǐ,zhēn chéng xiāng jiàn wèn hé rú。

和黄龙清老三首

苏轼

风前橄榄星宿落,月下桄榔羽扇开。fēng qián gǎn lǎn xīng sù luò,yuè xià guāng láng yǔ shàn kāi。
静默堂中有相忆,清江或遣化人来。jìng mò táng zhōng yǒu xiāng yì,qīng jiāng huò qiǎn huà rén lái。

和黄龙清老三首

苏轼

骑驴觅驴真可笑,以马喻马亦成痴。qí lǘ mì lǘ zhēn kě xiào,yǐ mǎ yù mǎ yì chéng chī。
一天月色为谁好,二老风流各自知。yī tiān yuè sè wèi shuí hǎo,èr lǎo fēng liú gè zì zhī。

治易洞

苏轼

自昔遥闻太守高,明爻象彖日忘劳。zì xī yáo wén tài shǒu gāo,míng yáo xiàng tuàn rì wàng láo。
洞中陈迹今如扫,斯道何曾损一毛。dòng zhōng chén jì jīn rú sǎo,sī dào hé céng sǔn yī máo。

绝句一首

苏轼

蒙蒙春雨湿邗沟,篷底安眠昼拥裘。méng méng chūn yǔ shī hán gōu,péng dǐ ān mián zhòu yōng qiú。
知有故人家在此,速将诗卷洗闲愁。zhī yǒu gù rén jiā zài cǐ,sù jiāng shī juǎn xǐ xián chóu。

苏轼

团扇经秋似败荷,丹青仿佛旧松萝。tuán shàn jīng qiū shì bài hé,dān qīng fǎng fú jiù sōng luó。
一时用舍非吾事,举世炎时奈尔何。yī shí yòng shě fēi wú shì,jǔ shì yán shí nài ěr hé。

甘蔗

苏轼

老境于吾渐不佳,一生拗性旧秋崖。lǎo jìng yú wú jiàn bù jiā,yī shēng ǎo xìng jiù qiū yá。
笑人煮箦何时熟,生啖青青竹一排。xiào rén zhǔ zé hé shí shú,shēng dàn qīng qīng zhú yī pái。

谢人送墨

苏轼

墨月黳云脱太清,海风吹上笔头轻。mò yuè yī yún tuō tài qīng,hǎi fēng chuī shàng bǐ tóu qīng。
琐窗冷透芙蓉碧,定有新明到九成。suǒ chuāng lěng tòu fú róng bì,dìng yǒu xīn míng dào jiǔ chéng。

送竹香炉

苏轼

枯槁形骸惟见耳,凋残鬓发只留须。kū gǎo xíng hái wéi jiàn ěr,diāo cán bìn fā zhǐ liú xū。
平生大节堪为底,今日灰心始见渠。píng shēng dà jié kān wèi dǐ,jīn rì huī xīn shǐ jiàn qú。