古诗词

次韵子由除日见寄

苏轼

薄宦驱我西,远别不容惜。báo huàn qū wǒ xī,yuǎn bié bù róng xī。
方愁后会远,未暇忧岁夕。fāng chóu hòu huì yuǎn,wèi xiá yōu suì xī。
强欢虽有酒,冷酌不成席。qiáng huān suī yǒu jiǔ,lěng zhuó bù chéng xí。
秦烹惟羊羹,陇馔有熊腊。qín pēng wéi yáng gēng,lǒng zhuàn yǒu xióng là。
念为儿童岁,屈指已成昔。niàn wèi ér tóng suì,qū zhǐ yǐ chéng xī。
往事今何追,忽若箭已释。wǎng shì jīn hé zhuī,hū ruò jiàn yǐ shì。
感时嗟事变,所得不偿失。gǎn shí jiē shì biàn,suǒ dé bù cháng shī。
府卒来驱傩,矍铄惊远客。fǔ zú lái qū nuó,jué shuò jīng yuǎn kè。
愁来岂有魔,烦汝为攘磔。chóu lái qǐ yǒu mó,fán rǔ wèi rǎng zhé。
寒梅与冻杏,嫩萼初似麦。hán méi yǔ dòng xìng,nèn è chū shì mài。
攀条为惆怅,玉蕊何时折。pān tiáo wèi chóu chàng,yù ruǐ hé shí zhé。
不忧春艳晚,行见弃夏覈。bù yōu chūn yàn wǎn,xíng jiàn qì xià hé。
人生行乐耳,安用声名籍。rén shēng xíng lè ěr,ān yòng shēng míng jí。
胡为独多感,不见膏自炙。hú wèi dú duō gǎn,bù jiàn gāo zì zhì。
诗来苦相宽,子意远可射。shī lái kǔ xiāng kuān,zi yì yuǎn kě shè。
依依见其面,疑子在咫尺。yī yī jiàn qí miàn,yí zi zài zhǐ chǐ。
兄今虽小官,幸忝佐方伯。xiōng jīn suī xiǎo guān,xìng tiǎn zuǒ fāng bó。
北池近所凿,中有汧水碧。běi chí jìn suǒ záo,zhōng yǒu qiān shuǐ bì。
临池饮美酒,尚可消永日。lín chí yǐn měi jiǔ,shàng kě xiāo yǒng rì。
但恐诗力弱,斗健未免馘。dàn kǒng shī lì ruò,dòu jiàn wèi miǎn guó。
诗成十日到,谁谓千里隔。shī chéng shí rì dào,shuí wèi qiān lǐ gé。
一月寄一篇,忧愁何足掷。yī yuè jì yī piān,yōu chóu hé zú zhì。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

晚游城西开善院,泛舟暮归,二首

苏轼

晚照馀乔木,前村起夕烟。wǎn zhào yú qiáo mù,qián cūn qǐ xī yān。
棋声虚阁上,酒味早霜前。qí shēng xū gé shàng,jiǔ wèi zǎo shuāng qián。
远谪何须恨,来游不偶然。yuǎn zhé hé xū hèn,lái yóu bù ǒu rán。
风光类吾土,乃是蜀江边。fēng guāng lèi wú tǔ,nǎi shì shǔ jiāng biān。

晚游城西开善院,泛舟暮归,二首

苏轼

放船江濑浅,城郭近连村。fàng chuán jiāng lài qiǎn,chéng guō jìn lián cūn。
水槛松筠静,市桥灯火繁。shuǐ kǎn sōng yún jìng,shì qiáo dēng huǒ fán。
谁家挂鱼网,小舫系柴门。shuí jiā guà yú wǎng,xiǎo fǎng xì chái mén。
卜筑计未定,何妨试买园。bo zhù jì wèi dìng,hé fáng shì mǎi yuán。

和王定国

苏轼

离歌添唧唧,古曲拟行行。lí gē tiān jī jī,gǔ qū nǐ xíng xíng。
不作相随燕,空吟久住莺。bù zuò xiāng suí yàn,kōng yín jiǔ zhù yīng。
瞢腾君上马,寂寞我回城。méng téng jūn shàng mǎ,jì mò wǒ huí chéng。
明日东门外,空舟独自横。míng rì dōng mén wài,kōng zhōu dú zì héng。

和晃美叔老兄

苏轼

反观皆自直,相诋竟谁谀。fǎn guān jiē zì zhí,xiāng dǐ jìng shuí yú。
事过始堪笑,梦中今了无。shì guò shǐ kān xiào,mèng zhōng jīn le wú。
珍才尚空谷,瘦马正长途。zhēn cái shàng kōng gǔ,shòu mǎ zhèng zhǎng tú。
未识造物意,茫然同一炉。wèi shí zào wù yì,máng rán tóng yī lú。

暮归

苏轼

牛羊久已下,寂寞掩柴扉。niú yáng jiǔ yǐ xià,jì mò yǎn chái fēi。
水鹊鸣城堞,飞萤上戟衣。shuǐ què míng chéng dié,fēi yíng shàng jǐ yī。
夜凉江海近,天阔斗牛微。yè liáng jiāng hǎi jìn,tiān kuò dòu niú wēi。
何日招舟子,寒江北渡归。hé rì zhāo zhōu zi,hán jiāng běi dù guī。

牡丹和韵

苏轼

光风为花好,奕奕弄清温。guāng fēng wèi huā hǎo,yì yì nòng qīng wēn。
撩理莺情趣,留连蝶梦魂。liāo lǐ yīng qíng qù,liú lián dié mèng hún。
饮酣浮倒晕,舞倦怯新翻。yǐn hān fú dào yūn,wǔ juàn qiè xīn fān。
水竹傍○意,明红似故园。shuǐ zhú bàng yì,míng hóng shì gù yuán。

过金山寺一首

苏轼

明月妙高台,盘涡月照开。míng yuè miào gāo tái,pán wō yuè zhào kāi。
琳宫龙久住,珠树鹤能来。lín gōng lóng jiǔ zhù,zhū shù hè néng lái。
云雾空中绕,帆樯槛外回。yún wù kōng zhōng rào,fān qiáng kǎn wài huí。
无言卷石小,江左拟蓬莱。wú yán juǎn shí xiǎo,jiāng zuǒ nǐ péng lái。

答子勉三首

苏轼

君不登郎省,还应上谏坡。jūn bù dēng láng shěng,hái yīng shàng jiàn pō。
才高殊未识,岁晚喜无他。cái gāo shū wèi shí,suì wǎn xǐ wú tā。
枥马羸难出,邻鸡冻不歌。lì mǎ léi nán chū,lín jī dòng bù gē。
寒炉馀几火,灰里拨阴、何。hán lú yú jǐ huǒ,huī lǐ bō yīn hé。

答子勉三首

苏轼

惊人得佳句,或以傲王公。jīng rén dé jiā jù,huò yǐ ào wáng gōng。
处士还清节,滑稽安足雄。chù shì hái qīng jié,huá jī ān zú xióng。
深沉似康乐,简远到安丰。shēn chén shì kāng lè,jiǎn yuǎn dào ān fēng。
一点无俗气,相期林下风。yī diǎn wú sú qì,xiāng qī lín xià fēng。

戏题巫山县用杜子美韵

苏轼

巴俗深留客,吴侬但忆归。bā sú shēn liú kè,wú nóng dàn yì guī。
直知难共语,不是故相违。zhí zhī nán gòng yǔ,bù shì gù xiāng wéi。
东县闻铜臭,江陵换裌衣。dōng xiàn wén tóng chòu,jiāng líng huàn jiá yī。
丁宁巫峡雨,慎莫暗朝晖。dīng níng wū xiá yǔ,shèn mò àn cháo huī。

与道源游西庄,遇齐道人,同往草堂,为齐书此

苏轼

桑麻已零落,藻荇复消沉。sāng má yǐ líng luò,zǎo xìng fù xiāo chén。
园宅在人境,岁时伤我心。yuán zhái zài rén jìng,suì shí shāng wǒ xīn。
强穿南埭路,遥望北山岑。qiáng chuān nán dài lù,yáo wàng běi shān cén。
欲与道人语,跨鞍聊一寻。yù yǔ dào rén yǔ,kuà ān liáo yī xún。

苏轼

一钵即生涯,随缘度岁华。yī bō jí shēng yá,suí yuán dù suì huá。
是山皆有寺,何处不为家。shì shān jiē yǒu sì,hé chù bù wèi jiā。
笠重吴山雪,鞋香楚地花。lì zhòng wú shān xuě,xié xiāng chǔ dì huā。
他年访禅室,宁惮路歧赊。tā nián fǎng chán shì,níng dàn lù qí shē。

雨中邀李范庵过天竺寺作其一

苏轼

步来禅榻畔,凉气逼团蒲。bù lái chán tà pàn,liáng qì bī tuán pú。
花雨檐前乱,茶烟竹下孤。huā yǔ yán qián luàn,chá yān zhú xià gū。
乘闲携画卷,习静对香垆。chéng xián xié huà juǎn,xí jìng duì xiāng lú。
到此忽终日,浮生一事无。dào cǐ hū zhōng rì,fú shēng yī shì wú。

渝州寄王道矩

苏轼

曾闻五月到渝州,水拍长亭砌下流。céng wén wǔ yuè dào yú zhōu,shuǐ pāi zhǎng tíng qì xià liú。
惟有梦魂长缭绕,共论唐史更绸缪。wéi yǒu mèng hún zhǎng liáo rào,gòng lùn táng shǐ gèng chóu móu。
舟经故国岁时改,霜落寒江波浪收。zhōu jīng gù guó suì shí gǎi,shuāng luò hán jiāng bō làng shōu。
归梦不成冬夜永,厌闻船上报更筹。guī mèng bù chéng dōng yè yǒng,yàn wén chuán shàng bào gèng chóu。

新葺小园二首

苏轼

短竹萧萧倚北墙,斩茅披棘见幽芳。duǎn zhú xiāo xiāo yǐ běi qiáng,zhǎn máo pī jí jiàn yōu fāng。
使君尚许分池绿,邻舍何妨借树凉。shǐ jūn shàng xǔ fēn chí lǜ,lín shě hé fáng jiè shù liáng。
亦有杏花充窈窕,更烦莺舌奏铿锵。yì yǒu xìng huā chōng yǎo tiǎo,gèng fán yīng shé zòu kēng qiāng。
身闲酒美谁来劝,坐看花光照水光。shēn xián jiǔ měi shuí lái quàn,zuò kàn huā guāng zhào shuǐ guāng。