古诗词

壬寅二月,有诏令郡吏分往属县减决囚禁。自十三日受命出府,至宝鸡、虢、郿、盩、厔四县。既毕事,因朝谒太平宫,而宿于南溪溪堂,遂并南山而西

苏轼

远人罹水旱,王命释俘囚。yuǎn rén lí shuǐ hàn,wáng mìng shì fú qiú。
分县传明诏,寻山得胜游。fēn xiàn chuán míng zhào,xún shān dé shèng yóu。
萧条初出郭,旷荡实消忧。xiāo tiáo chū chū guō,kuàng dàng shí xiāo yōu。
薄暮来孤镇,登临忆武侯。báo mù lái gū zhèn,dēng lín yì wǔ hóu。
峥嵘依绝壁,苍茫瞰奔流。zhēng róng yī jué bì,cāng máng kàn bēn liú。
半夜人呼急,横空火气浮。bàn yè rén hū jí,héng kōng huǒ qì fú。
天遥殊不辨,风急已难收。tiān yáo shū bù biàn,fēng jí yǐ nán shōu。
晓入陈仓县,犹馀卖酒楼。xiǎo rù chén cāng xiàn,yóu yú mài jiǔ lóu。
烟煤已狼藉,吏卒尚呀咻。yān méi yǐ láng jí,lì zú shàng ya xiū。
鸡岭云霞古,龙宫殿宇幽。jī lǐng yún xiá gǔ,lóng gōng diàn yǔ yōu。
南山连大散,归路走吾州。nán shān lián dà sàn,guī lù zǒu wú zhōu。
欲往安能遂,将还为少留。yù wǎng ān néng suì,jiāng hái wèi shǎo liú。
回趋西虢道,却渡小河洲。huí qū xī guó dào,què dù xiǎo hé zhōu。
闻道磻溪石,犹存渭水头。wén dào pán xī shí,yóu cún wèi shuǐ tóu。
苍崖虽有迹,大钓本无钩。cāng yá suī yǒu jì,dà diào běn wú gōu。
东去过郿坞,孤城象汉刘。dōng qù guò méi wù,gū chéng xiàng hàn liú。
谁言董公健,竟复伍孚仇。shuí yán dǒng gōng jiàn,jìng fù wǔ fú chóu。
白刃俄生肘,黄金谩似丘。bái rèn é shēng zhǒu,huáng jīn mán shì qiū。
平生闻太白,一见驻行驺。píng shēng wén tài bái,yī jiàn zhù xíng zōu。
鼓角谁能试,风雷果致不。gǔ jiǎo shuí néng shì,fēng léi guǒ zhì bù。
岩崖已奇绝,冰雪更雕锼。yán yá yǐ qí jué,bīng xuě gèng diāo sōu。
春旱忧无麦,山灵喜有湫。chūn hàn yōu wú mài,shān líng xǐ yǒu jiǎo。
蛟龙懒方睡,瓶罐小容偷。jiāo lóng lǎn fāng shuì,píng guàn xiǎo róng tōu。
二曲林泉胜,三川气象侔。èr qū lín quán shèng,sān chuān qì xiàng móu。
近山麰麦早,临水竹篁修。jìn shān móu mài zǎo,lín shuǐ zhú huáng xiū。
先帝膺符命,行宫画冕旒。xiān dì yīng fú mìng,xíng gōng huà miǎn liú。
侍臣簪武弁,女乐抱箜篌。shì chén zān wǔ biàn,nǚ lè bào kōng hóu。
秘殿开金锁,神人控玉虬。mì diàn kāi jīn suǒ,shén rén kòng yù qiú。
黑衣横巨剑,被发凛双眸。hēi yī héng jù jiàn,bèi fā lǐn shuāng móu。
邂逅逢佳士,相将弄彩舟。xiè hòu féng jiā shì,xiāng jiāng nòng cǎi zhōu。
投篙披绿荇,濯足乱清沟。tóu gāo pī lǜ xìng,zhuó zú luàn qīng gōu。
晚宿南溪上,森如水国秋。wǎn sù nán xī shàng,sēn rú shuǐ guó qiū。
绕湖栽翠密,终夜响飕飗。rào hú zāi cuì mì,zhōng yè xiǎng sōu liú。
冒晓穷幽邃,操戈畏炳彪。mào xiǎo qióng yōu suì,cāo gē wèi bǐng biāo。
尹生犹有宅,老氏旧停辀。yǐn shēng yóu yǒu zhái,lǎo shì jiù tíng zhōu。
问道遗踪在,登仙往事悠。wèn dào yí zōng zài,dēng xiān wǎng shì yōu。
御风归汗漫,阅世似蜉蝣。yù fēng guī hàn màn,yuè shì shì fú yóu。
羽客知人意,瑶琴系马鞦。yǔ kè zhī rén yì,yáo qín xì mǎ qiū。
不辞山寺远,来作鹿鸣呦。bù cí shān sì yuǎn,lái zuò lù míng yōu。
帝子传闻李,岩堂髣像缑。dì zi chuán wén lǐ,yán táng fǎng xiàng gōu。
轻风帏幔卷,落日髻鬟愁。qīng fēng wéi màn juǎn,luò rì jì huán chóu。
入谷惊蒙密,登坡费挽搂。rù gǔ jīng méng mì,dēng pō fèi wǎn lǒu。
乱峰搀似槊,一水澹如油。luàn fēng chān shì shuò,yī shuǐ dàn rú yóu。
中使何年到,金龙自古投。zhōng shǐ hé nián dào,jīn lóng zì gǔ tóu。
千重横翠石,百丈见游鯈。qiān zhòng héng cuì shí,bǎi zhàng jiàn yóu tiáo。
最爱泉鸣洞,初尝雪入喉。zuì ài quán míng dòng,chū cháng xuě rù hóu。
满瓶虽可致,洗耳叹无由。mǎn píng suī kě zhì,xǐ ěr tàn wú yóu。
忽忆寻蟆培,方冬脱鹿裘。hū yì xún má péi,fāng dōng tuō lù qiú。
山川良甚似,水石亦堪俦。shān chuān liáng shén shì,shuǐ shí yì kān chóu。
惟有泉傍饮,无人自献酬。wéi yǒu quán bàng yǐn,wú rén zì xiàn chóu。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

题孙思邈真

苏轼

先生一去五百载,犹在峨眉西崦中。xiān shēng yī qù wǔ bǎi zài,yóu zài é méi xī yān zhōng。
自为天仙足官府,不应尸解坐虻虫。zì wèi tiān xiān zú guān fǔ,bù yīng shī jiě zuò méng chóng。

戏作鮰鱼一绝

苏轼

粉红石首仍无骨,雪白河㹠不药人。fěn hóng shí shǒu réng wú gǔ,xuě bái hé tún bù yào rén。
寄语天公与河伯,何妨乞与水精鳞。jì yǔ tiān gōng yǔ hé bó,hé fáng qǐ yǔ shuǐ jīng lín。

次韵答宝觉

苏轼

芒鞋竹杖布行缠,遮莫千山更万山。máng xié zhú zhàng bù xíng chán,zhē mò qiān shān gèng wàn shān。
从来无脚不解滑,谁信石头行路难。cóng lái wú jiǎo bù jiě huá,shuí xìn shí tóu xíng lù nán。

以玉带施元长老,元以衲裙相报,次韵二首

苏轼

病骨难堪玉带围,钝根仍落箭锋机。bìng gǔ nán kān yù dài wéi,dùn gēn réng luò jiàn fēng jī。
欲教乞食歌姬院,故与云山旧衲衣。yù jiào qǐ shí gē jī yuàn,gù yǔ yún shān jiù nà yī。

以玉带施元长老,元以衲裙相报,次韵二首

苏轼

此带阅人如传舍,流传到我亦悠哉。cǐ dài yuè rén rú chuán shě,liú chuán dào wǒ yì yōu zāi。
锦袍错落差相称,乞与佯狂老万回。jǐn páo cuò luò chà xiāng chēng,qǐ yǔ yáng kuáng lǎo wàn huí。

金山梦中作

苏轼

江东贾客木绵裘,会散金山月满楼。jiāng dōng jiǎ kè mù mián qiú,huì sàn jīn shān yuè mǎn lóu。
夜半潮来风又熟,卧吹箫管到扬州。yè bàn cháo lái fēng yòu shú,wò chuī xiāo guǎn dào yáng zhōu。

广陵后园题扇子

苏轼

露叶风枝晓自匀,绿阴青子净无尘。lù yè fēng zhī xiǎo zì yún,lǜ yīn qīng zi jìng wú chén。
闲吟「绕屋扶疏」句,须信渊明是可人。xián yín rào wū fú shū jù,xū xìn yuān míng shì kě rén。

元丰七年十一月十三日,与几先自竹西来访庆老,不见,得与徐君卿供奉、蟾知客东阁道话久之

苏轼

卷卷长廊走黄叶,席帘垂地香烟歇。juǎn juǎn zhǎng láng zǒu huáng yè,xí lián chuí dì xiāng yān xiē。
主人待来终不来,火红销尽灰如雪。zhǔ rén dài lái zhōng bù lái,huǒ hóng xiāo jǐn huī rú xuě。

别择公

苏轼

黍离不复闵宗周,何暇雷塘吊一丘。shǔ lí bù fù mǐn zōng zhōu,hé xiá léi táng diào yī qiū。
若问西来师祖意,竹西歌吹是扬州。ruò wèn xī lái shī zǔ yì,zhú xī gē chuī shì yáng zhōu。

邵伯梵行寺山茶

苏轼

山茶相对阿谁栽,细雨无人我独来。shān chá xiāng duì ā shuí zāi,xì yǔ wú rén wǒ dú lái。
说似与君君不会,烂红如火雪中开。shuō shì yǔ jūn jūn bù huì,làn hóng rú huǒ xuě zhōng kāi。

和王胜之三首

苏轼

城上湖光暖欲波,美人唱我踏春歌。chéng shàng hú guāng nuǎn yù bō,měi rén chàng wǒ tà chūn gē。
鲁公宾客皆诗酒,谁是神仙张志和。lǔ gōng bīn kè jiē shī jiǔ,shuí shì shén xiān zhāng zhì hé。

和王胜之三首

苏轼

齐酿如渑涨绿波,公诗句句可弦歌。qí niàng rú miǎn zhǎng lǜ bō,gōng shī jù jù kě xián gē。
流觞曲水无多日,更作新诗继永和。liú shāng qū shuǐ wú duō rì,gèng zuò xīn shī jì yǒng hé。

和王胜之三首

苏轼

要知太守怜孤客,不惜阳春和俚歌。yào zhī tài shǒu lián gū kè,bù xī yáng chūn hé lǐ gē。
坐睡樽前呼不应,为公雕琢损天和。zuò shuì zūn qián hū bù yīng,wèi gōng diāo zuó sǔn tiān hé。

春日

苏轼

鸣鸠乳燕寂无声,日射西窗泼眼明。míng jiū rǔ yàn jì wú shēng,rì shè xī chuāng pō yǎn míng。
午醉醒来无一事,只将春睡赏春晴。wǔ zuì xǐng lái wú yī shì,zhǐ jiāng chūn shuì shǎng chūn qíng。

过文觉显公房

苏轼

斓斑碎玉养菖蒲,一勺清泉满石盂。lán bān suì yù yǎng chāng pú,yī sháo qīng quán mǎn shí yú。
净几明窗书小楷,便同《尔雅》注虫鱼。jìng jǐ míng chuāng shū xiǎo kǎi,biàn tóng ěr yǎ zhù chóng yú。