古诗词

凤翔八观·其一·石鼓歌

苏轼

冬十二月岁辛丑,我初从政见鲁叟。dōng shí èr yuè suì xīn chǒu,wǒ chū cóng zhèng jiàn lǔ sǒu。
旧闻石鼓今见之,文字郁律蛟蛇走。jiù wén shí gǔ jīn jiàn zhī,wén zì yù lǜ jiāo shé zǒu。
细观初以指画肚,欲读嗟如钳在口。xì guān chū yǐ zhǐ huà dù,yù dú jiē rú qián zài kǒu。
韩公好古生已迟,我今况又百年后。hán gōng hǎo gǔ shēng yǐ chí,wǒ jīn kuàng yòu bǎi nián hòu。
强寻偏傍推点画,时得一二遗八九。qiáng xún piān bàng tuī diǎn huà,shí dé yī èr yí bā jiǔ。
我车既攻马亦同,其鱼维鱮贯之柳。wǒ chē jì gōng mǎ yì tóng,qí yú wéi xù guàn zhī liǔ。
古器纵横犹识鼎,众星错落仅名斗。gǔ qì zòng héng yóu shí dǐng,zhòng xīng cuò luò jǐn míng dòu。
模糊半已隐瘢胝,诘曲犹能辨跟肘。mó hú bàn yǐ yǐn bān zhī,jí qū yóu néng biàn gēn zhǒu。
娟娟缺月隐云雾,濯濯嘉禾秀稂莠。juān juān quē yuè yǐn yún wù,zhuó zhuó jiā hé xiù láng yǒu。
漂流百战偶然存,独立千载谁与友。piāo liú bǎi zhàn ǒu rán cún,dú lì qiān zài shuí yǔ yǒu。
上追轩、颉相唯诺,下揖冰、斯同鷇㝅。shàng zhuī xuān jié xiāng wéi nuò,xià yī bīng sī tóng kòu gòu。
忆昔周宣歌《鸿雁》,当时籀史变蝌蚪。yì xī zhōu xuān gē hóng yàn,dāng shí zhòu shǐ biàn kē dǒu。
厌乱人方思圣贤,中兴天为生耆耇。yàn luàn rén fāng sī shèng xián,zhōng xīng tiān wèi shēng qí gǒu。
东征徐虏阚虓虎,北伏犬戎随指嗾。dōng zhēng xú lǔ hǎn xiāo hǔ,běi fú quǎn róng suí zhǐ sǒu。
象胥杂沓贡狼鹿,方召联翩赐圭卣。xiàng xū zá dá gòng láng lù,fāng zhào lián piān cì guī yǒu。
遂因鼓鼙思将帅,岂为考击烦蒙瞍。suì yīn gǔ pí sī jiāng shuài,qǐ wèi kǎo jī fán méng sǒu。
何人作颂比《嵩高》,万古斯文齐岣嵝。hé rén zuò sòng bǐ sōng gāo,wàn gǔ sī wén qí gǒu lǒu。
勋劳至大不矜伐,文、武未远犹忠厚。xūn láo zhì dà bù jīn fá,wén wǔ wèi yuǎn yóu zhōng hòu。
欲寻年岁无甲乙,岂有名字记谁某。yù xún nián suì wú jiǎ yǐ,qǐ yǒu míng zì jì shuí mǒu。
自从周衰更七国,竟使秦人有九有。zì cóng zhōu shuāi gèng qī guó,jìng shǐ qín rén yǒu jiǔ yǒu。
扫除诗书诵法律,投弃俎豆陈鞭杻。sǎo chú shī shū sòng fǎ lǜ,tóu qì zǔ dòu chén biān chǒu。
当年何人佐祖龙,上蔡公子牵黄狗。dāng nián hé rén zuǒ zǔ lóng,shàng cài gōng zi qiān huáng gǒu。
登山刻石颂功烈,后者无继前无偶。dēng shān kè shí sòng gōng liè,hòu zhě wú jì qián wú ǒu。
皆云皇帝巡四国,烹灭强暴救黔首。jiē yún huáng dì xún sì guó,pēng miè qiáng bào jiù qián shǒu。
《六经》既已委灰尘,此鼓亦当遭击剖。liù jīng jì yǐ wěi huī chén,cǐ gǔ yì dāng zāo jī pōu。
传闻九鼎沦泗上,欲使万夫沉水取。chuán wén jiǔ dǐng lún sì shàng,yù shǐ wàn fū chén shuǐ qǔ。
暴君纵欲穷人力,神物义不污秦垢。bào jūn zòng yù qióng rén lì,shén wù yì bù wū qín gòu。
是时石鼓何处避,无乃天工令鬼守。shì shí shí gǔ hé chù bì,wú nǎi tiān gōng lìng guǐ shǒu。
兴亡百变物自闲,富贵一朝名不朽。xīng wáng bǎi biàn wù zì xián,fù guì yī cháo míng bù xiǔ。
细思物理坐叹息,人生安得如汝寿。xì sī wù lǐ zuò tàn xī,rén shēng ān dé rú rǔ shòu。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

和子由记园中草木十一首

苏轼

荒园无数亩,草木动成林。huāng yuán wú shù mǔ,cǎo mù dòng chéng lín。
春阳一以敷,妍丑各自矜。chūn yáng yī yǐ fū,yán chǒu gè zì jīn。
蒲萄虽满架,囷倒不能任。pú táo suī mǎn jià,qūn dào bù néng rèn。
可怜病石榴,花如破红襟。kě lián bìng shí liú,huā rú pò hóng jīn。
葵花虽粲粲,蒂浅不胜簪。kuí huā suī càn càn,dì qiǎn bù shèng zān。
丛蓼晚可喜,轻红随秋深。cóng liǎo wǎn kě xǐ,qīng hóng suí qiū shēn。
物生感时节,此理等废兴。wù shēng gǎn shí jié,cǐ lǐ děng fèi xīng。
飘零不自由,盛亦非汝能。piāo líng bù zì yóu,shèng yì fēi rǔ néng。

和子由记园中草木十一首

苏轼

种柏待其成,柏成人已老。zhǒng bǎi dài qí chéng,bǎi chéng rén yǐ lǎo。
不如种丛彗,春种秋可倒。bù rú zhǒng cóng huì,chūn zhǒng qiū kě dào。
阴阳不择物,美恶随意造。yīn yáng bù zé wù,měi è suí yì zào。
柏生何苦艰,似亦费天巧。bǎi shēng hé kǔ jiān,shì yì fèi tiān qiǎo。
天工巧有几,肯尽为汝耗。tiān gōng qiǎo yǒu jǐ,kěn jǐn wèi rǔ hào。
君看藜与藿,生意常草草。jūn kàn lí yǔ huò,shēng yì cháng cǎo cǎo。

和子由记园中草木十一首

苏轼

萱草虽微花,孤秀能自拔。xuān cǎo suī wēi huā,gū xiù néng zì bá。
亭亭乱叶中,一一劳心插。tíng tíng luàn yè zhōng,yī yī láo xīn chā。
牵牛独何畏,诘曲自芽蘖。qiān niú dú hé wèi,jí qū zì yá niè。
走寻荆与榛,如有夙昔约。zǒu xún jīng yǔ zhēn,rú yǒu sù xī yuē。
南斋读书处,乱翠晓如泼。nán zhāi dú shū chù,luàn cuì xiǎo rú pō。
偏工贮秋雨,岁岁坏篱落。piān gōng zhù qiū yǔ,suì suì huài lí luò。

和子由记园中草木十一首

苏轼

芦笋初似竹,稍开叶如蒲。lú sǔn chū shì zhú,shāo kāi yè rú pú。
方春节抱甲,渐老根生须。fāng chūn jié bào jiǎ,jiàn lǎo gēn shēng xū。
不爱当夏绿,爱此及秋枯。bù ài dāng xià lǜ,ài cǐ jí qiū kū。
黄叶倒风雨,白花摇江湖。huáng yè dào fēng yǔ,bái huā yáo jiāng hú。
江湖不可到,移植苦勤劬。jiāng hú bù kě dào,yí zhí kǔ qín qú。
安得双野鸭,飞来成画图。ān dé shuāng yě yā,fēi lái chéng huà tú。

和子由记园中草木十一首

苏轼

行乐惜芳辰,秋风常苦早。xíng lè xī fāng chén,qiū fēng cháng kǔ zǎo。
谁知念离别,喜见秋瓜老。shuí zhī niàn lí bié,xǐ jiàn qiū guā lǎo。
秋瓜感霜霰,茎叶飒已槁。qiū guā gǎn shuāng xiàn,jīng yè sà yǐ gǎo。
宦游归无时,身若马系皂。huàn yóu guī wú shí,shēn ruò mǎ xì zào。
悲鸣念千里,耿耿志空抱。bēi míng niàn qiān lǐ,gěng gěng zhì kōng bào。
多忧竟何为,使汝玄发缟。duō yōu jìng hé wèi,shǐ rǔ xuán fā gǎo。

和子由记园中草木十一首

苏轼

官舍有丛竹,结根问囚厅。guān shě yǒu cóng zhú,jié gēn wèn qiú tīng。
下为人所径,土密不容钉。xià wèi rén suǒ jìng,tǔ mì bù róng dīng。
殷勤戒吏卒,插棘护中庭。yīn qín jiè lì zú,chā jí hù zhōng tíng。
绕砌忽坟裂,走鞭瘦竛竮。rào qì hū fén liè,zǒu biān shòu líng pīng。
我常携枕簟,来此荫寒青。wǒ cháng xié zhěn diàn,lái cǐ yīn hán qīng。
日暮不能去,卧听窗风泠。rì mù bù néng qù,wò tīng chuāng fēng líng。

和子由记园中草木十一首

苏轼

芎藭生蜀道,白芷来江南。qiōng qióng shēng shǔ dào,bái zhǐ lái jiāng nán。
漂流到关辅,犹不失芳甘。piāo liú dào guān fǔ,yóu bù shī fāng gān。
濯濯翠茎满,愔愔清露涵。zhuó zhuó cuì jīng mǎn,yīn yīn qīng lù hán。
及其未花实,可以资筐篮。jí qí wèi huā shí,kě yǐ zī kuāng lán。
秋节忽已老,苦寒非所堪。qiū jié hū yǐ lǎo,kǔ hán fēi suǒ kān。
斸根取其实,对此微物惭。zhǔ gēn qǔ qí shí,duì cǐ wēi wù cán。

和子由记园中草木十一首

苏轼

自我来关辅,南山得再游。zì wǒ lái guān fǔ,nán shān dé zài yóu。
山中亦何有,草木媚深幽。shān zhōng yì hé yǒu,cǎo mù mèi shēn yōu。
菖蒲人不识,生此乱石沟。chāng pú rén bù shí,shēng cǐ luàn shí gōu。
山高霜雪苦,苗叶不得抽。shān gāo shuāng xuě kǔ,miáo yè bù dé chōu。
下有千岁根,蹙缩如蟠虬。xià yǒu qiān suì gēn,cù suō rú pán qiú。
长为鬼神守,德薄安敢偷。zhǎng wèi guǐ shén shǒu,dé báo ān gǎn tōu。

和子由记园中草木十一首

苏轼

我归自南山,山翠犹在目。wǒ guī zì nán shān,shān cuì yóu zài mù。
心随白云去,梦绕山之麓。xīn suí bái yún qù,mèng rào shān zhī lù。
汝从何方来,笑齿粲如玉。rǔ cóng hé fāng lái,xiào chǐ càn rú yù。
探怀出新诗,秀语夺山绿。tàn huái chū xīn shī,xiù yǔ duó shān lǜ。
觉来已茫昧,但记说秋菊。jué lái yǐ máng mèi,dàn jì shuō qiū jú。
有如采樵人,入洞听琴筑。yǒu rú cǎi qiáo rén,rù dòng tīng qín zhù。
归来写遗声,犹胜人间曲。guī lái xiě yí shēng,yóu shèng rén jiān qū。

和子由记园中草木十一首

苏轼

野菊生秋涧,芳心空自知。yě jú shēng qiū jiàn,fāng xīn kōng zì zhī。
无人惊岁晚,惟有暗蛩悲。wú rén jīng suì wǎn,wéi yǒu àn qióng bēi。
花开涧水上,花落涧水湄。huā kāi jiàn shuǐ shàng,huā luò jiàn shuǐ méi。
菊衰蛩亦蛰,与汝岁相期。jú shuāi qióng yì zhé,yǔ rǔ suì xiāng qī。
楚客方多感,秋风咏江蓠。chǔ kè fāng duō gǎn,qiū fēng yǒng jiāng lí。
落英不满掬,何以慰朝饥。luò yīng bù mǎn jū,hé yǐ wèi cháo jī。

竹?

苏轼

野人献竹?,腰腹大如盎。yě rén xiàn zhú,yāo fù dà rú àng。
自言道旁得,采不费罝网。zì yán dào páng dé,cǎi bù fèi jū wǎng。
鸱夷让圆滑,混沌惭瘦爽。chī yí ràng yuán huá,hùn dùn cán shòu shuǎng。
两牙虽有馀,四足仅能仿。liǎng yá suī yǒu yú,sì zú jǐn néng fǎng。
逢人自惊蹶,闷若儿脱襁。féng rén zì jīng jué,mèn ruò ér tuō qiǎng。
念此微陋质,刀几安足枉。niàn cǐ wēi lòu zhì,dāo jǐ ān zú wǎng。
就擒太仓卒,羞愧不能飨。jiù qín tài cāng zú,xiū kuì bù néng xiǎng。
南山有孤熊,择兽行舐掌。nán shān yǒu gū xióng,zé shòu xíng shì zhǎng。

渼陂鱼

苏轼

霜筠细破为双掩,中有长鱼如卧剑。shuāng yún xì pò wèi shuāng yǎn,zhōng yǒu zhǎng yú rú wò jiàn。
紫荇穿腮气惨悽,红鳞照座光磨闪。zǐ xìng chuān sāi qì cǎn qī,hóng lín zhào zuò guāng mó shǎn。
携来虽远鬣尚动,烹不待熟指先染。xié lái suī yuǎn liè shàng dòng,pēng bù dài shú zhǐ xiān rǎn。
坐客相看为解颜,香粳饱送如填堑。zuò kè xiāng kàn wèi jiě yán,xiāng jīng bǎo sòng rú tián qiàn。
早岁尝为荆渚客,黄鱼屡食沙头店。zǎo suì cháng wèi jīng zhǔ kè,huáng yú lǚ shí shā tóu diàn。
滨江易采不复珍,盈尺辄弃无乃僭。bīn jiāng yì cǎi bù fù zhēn,yíng chǐ zhé qì wú nǎi jiàn。
自从西征复何有,欲致南烹嗟久欠。zì cóng xī zhēng fù hé yǒu,yù zhì nán pēng jiē jiǔ qiàn。
游倏琐细空自腥,乱骨纵横动遭砭。yóu shū suǒ xì kōng zì xīng,luàn gǔ zòng héng dòng zāo biān。
故人远馈何以报,客俎久空惊忽赡。gù rén yuǎn kuì hé yǐ bào,kè zǔ jiǔ kōng jīng hū shàn。
东道无辞信使频,西邻幸有庖齑酽。dōng dào wú cí xìn shǐ pín,xī lín xìng yǒu páo jī yàn。

淩虚台

苏轼

才高多感激,道直无往还。cái gāo duō gǎn jī,dào zhí wú wǎng hái。
不如此台上,举酒邀青山。bù rú cǐ tái shàng,jǔ jiǔ yāo qīng shān。
青山虽云远,似亦识公颜。qīng shān suī yún yuǎn,shì yì shí gōng yán。
崩腾赴幽赏,披豁露天悭。bēng téng fù yōu shǎng,pī huō lù tiān qiān。
落日衔翠壁,暮云点烟鬟。luò rì xián cuì bì,mù yún diǎn yān huán。
浩歌清兴发,放意末礼删。hào gē qīng xīng fā,fàng yì mò lǐ shān。
是时岁云暮,微雪洒袍斑。shì shí suì yún mù,wēi xuě sǎ páo bān。
吏退迹如扫,宾来勇跻攀。lì tuì jì rú sǎo,bīn lái yǒng jī pān。
台前飞雁过,台上雕弓弯。tái qián fēi yàn guò,tái shàng diāo gōng wān。
联翩向空坠,一笑惊尘寰。lián piān xiàng kōng zhuì,yī xiào jīng chén huán。

和子由苦寒见寄

苏轼

人生不满百,一别费三年。rén shēng bù mǎn bǎi,yī bié fèi sān nián。
三年吾有几,弃掷理无还。sān nián wú yǒu jǐ,qì zhì lǐ wú hái。
长恐别离中,摧我鬓与颜。zhǎng kǒng bié lí zhōng,cuī wǒ bìn yǔ yán。
念昔喜著书,别来不成篇。niàn xī xǐ zhù shū,bié lái bù chéng piān。
细思平时乐,乃为忧所缘。xì sī píng shí lè,nǎi wèi yōu suǒ yuán。
吾从天下士,莫如与子欢。wú cóng tiān xià shì,mò rú yǔ zi huān。
羡子久不出,读书虱生毡。xiàn zi jiǔ bù chū,dú shū shī shēng zhān。
丈夫重出处,不退要当前。zhàng fū zhòng chū chù,bù tuì yào dāng qián。
西羌解仇隙,猛士忧塞壖。xī qiāng jiě chóu xì,měng shì yōu sāi ruán。
庙谟虽不战,虏意久欺天。miào mó suī bù zhàn,lǔ yì jiǔ qī tiān。
山西良家子,锦缘貂裘鲜。shān xī liáng jiā zi,jǐn yuán diāo qiú xiān。
千金买战马,百宝妆刀镮。qiān jīn mǎi zhàn mǎ,bǎi bǎo zhuāng dāo huán。
何时逐汝去,与虏试周旋。hé shí zhú rǔ qù,yǔ lǔ shì zhōu xuán。

司竹监烧苇园,因召都巡检柴贻最左藏,以其徒会猎园下

苏轼

官园刈苇留枯槎,深冬放火如红霞。guān yuán yì wěi liú kū chá,shēn dōng fàng huǒ rú hóng xiá。
枯槎烧尽有根在,春雨一洗皆萌芽。kū chá shāo jǐn yǒu gēn zài,chūn yǔ yī xǐ jiē méng yá。
黄狐老兔最狡捷,卖侮百兽常矜夸。huáng hú lǎo tù zuì jiǎo jié,mài wǔ bǎi shòu cháng jīn kuā。
年年此厄竟不悟,但爱蒙密争来家。nián nián cǐ è jìng bù wù,dàn ài méng mì zhēng lái jiā。
风回焰卷毛尾热,欲出已被苍鹰遮。fēng huí yàn juǎn máo wěi rè,yù chū yǐ bèi cāng yīng zhē。
野人来言此最乐,徒手晓出归满车。yě rén lái yán cǐ zuì lè,tú shǒu xiǎo chū guī mǎn chē。
巡边将军在近邑,呼来飒飒从矛叉。xún biān jiāng jūn zài jìn yì,hū lái sà sà cóng máo chā。
戍兵久闲可小试,战鼓虽冻犹堪挝。shù bīng jiǔ xián kě xiǎo shì,zhàn gǔ suī dòng yóu kān wō。
雄心欲抟南涧虎,阵势颇学常山蛇。xióng xīn yù tuán nán jiàn hǔ,zhèn shì pǒ xué cháng shān shé。
霜乾火烈声爆野,飞走无路号且呀。shuāng qián huǒ liè shēng bào yě,fēi zǒu wú lù hào qiě ya。
迎人截来砉逢箭,避犬逸去穷投罝。yíng rén jié lái huò féng jiàn,bì quǎn yì qù qióng tóu jū。
击鲜走马殊未厌,但恐落日催栖鸦。jī xiān zǒu mǎ shū wèi yàn,dàn kǒng luò rì cuī qī yā。
弊旗仆鼓坐数获,鞍挂雉兔肩分麚。bì qí pū gǔ zuò shù huò,ān guà zhì tù jiān fēn jiā。
主人置酒聚狂客,纷纷醉语晚更哗。zhǔ rén zhì jiǔ jù kuáng kè,fēn fēn zuì yǔ wǎn gèng huā。
燎毛燔肉不暇割,饮啖直欲追羲娲。liáo máo fán ròu bù xiá gē,yǐn dàn zhí yù zhuī xī wā。
青丘云梦古所吒,与此何啻百倍加。qīng qiū yún mèng gǔ suǒ zhā,yǔ cǐ hé chì bǎi bèi jiā。
苦遭谏疏说夷羿,又被词客嘲淫奢。kǔ zāo jiàn shū shuō yí yì,yòu bèi cí kè cháo yín shē。
岂如闲官走山邑,放旷不与趋朝衙。qǐ rú xián guān zǒu shān yì,fàng kuàng bù yǔ qū cháo yá。
农工已毕岁云暮,车骑虽少宾殊嘉。nóng gōng yǐ bì suì yún mù,chē qí suī shǎo bīn shū jiā。
酒酣上马去不告,猎猎霜风吹帽斜。jiǔ hān shàng mǎ qù bù gào,liè liè shuāng fēng chuī mào xié。