古诗词

凤翔八观·其一·石鼓歌

苏轼

冬十二月岁辛丑,我初从政见鲁叟。dōng shí èr yuè suì xīn chǒu,wǒ chū cóng zhèng jiàn lǔ sǒu。
旧闻石鼓今见之,文字郁律蛟蛇走。jiù wén shí gǔ jīn jiàn zhī,wén zì yù lǜ jiāo shé zǒu。
细观初以指画肚,欲读嗟如钳在口。xì guān chū yǐ zhǐ huà dù,yù dú jiē rú qián zài kǒu。
韩公好古生已迟,我今况又百年后。hán gōng hǎo gǔ shēng yǐ chí,wǒ jīn kuàng yòu bǎi nián hòu。
强寻偏傍推点画,时得一二遗八九。qiáng xún piān bàng tuī diǎn huà,shí dé yī èr yí bā jiǔ。
我车既攻马亦同,其鱼维鱮贯之柳。wǒ chē jì gōng mǎ yì tóng,qí yú wéi xù guàn zhī liǔ。
古器纵横犹识鼎,众星错落仅名斗。gǔ qì zòng héng yóu shí dǐng,zhòng xīng cuò luò jǐn míng dòu。
模糊半已隐瘢胝,诘曲犹能辨跟肘。mó hú bàn yǐ yǐn bān zhī,jí qū yóu néng biàn gēn zhǒu。
娟娟缺月隐云雾,濯濯嘉禾秀稂莠。juān juān quē yuè yǐn yún wù,zhuó zhuó jiā hé xiù láng yǒu。
漂流百战偶然存,独立千载谁与友。piāo liú bǎi zhàn ǒu rán cún,dú lì qiān zài shuí yǔ yǒu。
上追轩、颉相唯诺,下揖冰、斯同鷇㝅。shàng zhuī xuān jié xiāng wéi nuò,xià yī bīng sī tóng kòu gòu。
忆昔周宣歌《鸿雁》,当时籀史变蝌蚪。yì xī zhōu xuān gē hóng yàn,dāng shí zhòu shǐ biàn kē dǒu。
厌乱人方思圣贤,中兴天为生耆耇。yàn luàn rén fāng sī shèng xián,zhōng xīng tiān wèi shēng qí gǒu。
东征徐虏阚虓虎,北伏犬戎随指嗾。dōng zhēng xú lǔ hǎn xiāo hǔ,běi fú quǎn róng suí zhǐ sǒu。
象胥杂沓贡狼鹿,方召联翩赐圭卣。xiàng xū zá dá gòng láng lù,fāng zhào lián piān cì guī yǒu。
遂因鼓鼙思将帅,岂为考击烦蒙瞍。suì yīn gǔ pí sī jiāng shuài,qǐ wèi kǎo jī fán méng sǒu。
何人作颂比《嵩高》,万古斯文齐岣嵝。hé rén zuò sòng bǐ sōng gāo,wàn gǔ sī wén qí gǒu lǒu。
勋劳至大不矜伐,文、武未远犹忠厚。xūn láo zhì dà bù jīn fá,wén wǔ wèi yuǎn yóu zhōng hòu。
欲寻年岁无甲乙,岂有名字记谁某。yù xún nián suì wú jiǎ yǐ,qǐ yǒu míng zì jì shuí mǒu。
自从周衰更七国,竟使秦人有九有。zì cóng zhōu shuāi gèng qī guó,jìng shǐ qín rén yǒu jiǔ yǒu。
扫除诗书诵法律,投弃俎豆陈鞭杻。sǎo chú shī shū sòng fǎ lǜ,tóu qì zǔ dòu chén biān chǒu。
当年何人佐祖龙,上蔡公子牵黄狗。dāng nián hé rén zuǒ zǔ lóng,shàng cài gōng zi qiān huáng gǒu。
登山刻石颂功烈,后者无继前无偶。dēng shān kè shí sòng gōng liè,hòu zhě wú jì qián wú ǒu。
皆云皇帝巡四国,烹灭强暴救黔首。jiē yún huáng dì xún sì guó,pēng miè qiáng bào jiù qián shǒu。
《六经》既已委灰尘,此鼓亦当遭击剖。liù jīng jì yǐ wěi huī chén,cǐ gǔ yì dāng zāo jī pōu。
传闻九鼎沦泗上,欲使万夫沉水取。chuán wén jiǔ dǐng lún sì shàng,yù shǐ wàn fū chén shuǐ qǔ。
暴君纵欲穷人力,神物义不污秦垢。bào jūn zòng yù qióng rén lì,shén wù yì bù wū qín gòu。
是时石鼓何处避,无乃天工令鬼守。shì shí shí gǔ hé chù bì,wú nǎi tiān gōng lìng guǐ shǒu。
兴亡百变物自闲,富贵一朝名不朽。xīng wáng bǎi biàn wù zì xián,fù guì yī cháo míng bù xiǔ。
细思物理坐叹息,人生安得如汝寿。xì sī wù lǐ zuò tàn xī,rén shēng ān dé rú rǔ shòu。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

与王郎昆仲及儿子迈,绕城观荷花,登岘山亭,晚入飞英寺,分韵得「月明星稀」四字

苏轼

清风定何物,可爱不可名。qīng fēng dìng hé wù,kě ài bù kě míng。
所至如君子,草木有嘉声。suǒ zhì rú jūn zi,cǎo mù yǒu jiā shēng。
我行本无事,孤舟任斜横。wǒ xíng běn wú shì,gū zhōu rèn xié héng。
中流自偃仰,适与风相迎。zhōng liú zì yǎn yǎng,shì yǔ fēng xiāng yíng。
与杯属浩渺,乐此两无情。yǔ bēi shǔ hào miǎo,lè cǐ liǎng wú qíng。
归来两溪间,云水夜自明。guī lái liǎng xī jiān,yún shuǐ yè zì míng。

与王郎昆仲及儿子迈,绕城观荷花,登岘山亭,晚入飞英寺,分韵得「月明星稀」四字

苏轼

苕水如汉水,鳞鳞鸭头青。sháo shuǐ rú hàn shuǐ,lín lín yā tóu qīng。
吴兴胜襄阳,万瓦浮青冥。wú xīng shèng xiāng yáng,wàn wǎ fú qīng míng。
我非羊叔子,愧此岘山亭。wǒ fēi yáng shū zi,kuì cǐ xiàn shān tíng。
悲伤意则同,岁月如流星。bēi shāng yì zé tóng,suì yuè rú liú xīng。
从我两王子,高鸿插修翎。cóng wǒ liǎng wáng zi,gāo hóng chā xiū líng。
湛辈何足道,当以德自铭。zhàn bèi hé zú dào,dāng yǐ dé zì míng。

与王郎昆仲及儿子迈,绕城观荷花,登岘山亭,晚入飞英寺,分韵得「月明星稀」四字

苏轼

吏民怜我懒,斗讼日已稀。lì mín lián wǒ lǎn,dòu sòng rì yǐ xī。
能为无事饮,可作不夜归。néng wèi wú shì yǐn,kě zuò bù yè guī。
复寻飞英游,尽此量寸晖。fù xún fēi yīng yóu,jǐn cǐ liàng cùn huī。
撞钟履声集,颠倒云山衣。zhuàng zhōng lǚ shēng jí,diān dào yún shān yī。
我来无时节,杖屦自推扉。wǒ lái wú shí jié,zhàng jù zì tuī fēi。
莫作使君看,外似中已非。mò zuò shǐ jūn kàn,wài shì zhōng yǐ fēi。

与胡祠部游法华山

苏轼

陂湖欲尽山为界,始见寒泉落高派。bēi hú yù jǐn shān wèi jiè,shǐ jiàn hán quán luò gāo pài。
道人未放泉出山,曲折虚堂泻清快。dào rén wèi fàng quán chū shān,qū zhé xū táng xiè qīng kuài。
使君年老尚儿戏,绿棹红船舞澎湃。shǐ jūn nián lǎo shàng ér xì,lǜ zhào hóng chuán wǔ pēng pài。
一笑翻杯水溅裙,馀欢濯足波生隘。yī xiào fān bēi shuǐ jiàn qún,yú huān zhuó zú bō shēng ài。
长松搀天龙起立,苍藤倒谷云崩坏。zhǎng sōng chān tiān lóng qǐ lì,cāng téng dào gǔ yún bēng huài。
仰穿蒙密得清旷,一览震泽吁可怪。yǎng chuān méng mì dé qīng kuàng,yī lǎn zhèn zé xū kě guài。
谁云四万八千顷,渺渺东尽日所晒。shuí yún sì wàn bā qiān qǐng,miǎo miǎo dōng jǐn rì suǒ shài。
归途十里尽风荷,清唱一声闻《露薤》。guī tú shí lǐ jǐn fēng hé,qīng chàng yī shēng wén lù xiè。
嗟予少小慕真隐,白发青衫天所械。jiē yǔ shǎo xiǎo mù zhēn yǐn,bái fā qīng shān tiān suǒ xiè。
忽逢佳士与名山,何异枯杨便马疥。hū féng jiā shì yǔ míng shān,hé yì kū yáng biàn mǎ jiè。
君犹鸾鹤偶飘堕,六翮如云岂长铩。jūn yóu luán hè ǒu piāo duò,liù hé rú yún qǐ zhǎng shā。
不将新句纪兹游,恐负山中清净债。bù jiāng xīn jù jì zī yóu,kǒng fù shān zhōng qīng jìng zhài。

又次前韵赠贾耘老

苏轼

具区吞灭三州界,浩浩汤汤纳千派。jù qū tūn miè sān zhōu jiè,hào hào tāng tāng nà qiān pài。
从来不著万斛船,一叶渔舟恣奔快。cóng lái bù zhù wàn hú chuán,yī yè yú zhōu zì bēn kuài。
仙坛古洞不可到,空听馀澜鸣湃湃。xiān tán gǔ dòng bù kě dào,kōng tīng yú lán míng pài pài。
今朝偶上法华岭,纵观始觉人寰隘。jīn cháo ǒu shàng fǎ huá lǐng,zòng guān shǐ jué rén huán ài。
山头卧碣吊孤冢,下有至人僵不坏。shān tóu wò jié diào gū zhǒng,xià yǒu zhì rén jiāng bù huài。
空馀白棘网秋虫,无复青莲出幽怪。kōng yú bái jí wǎng qiū chóng,wú fù qīng lián chū yōu guài。
我来徙倚长松下,欲掘茯苓亲洗晒。wǒ lái xǐ yǐ zhǎng sōng xià,yù jué fú líng qīn xǐ shài。
闻道山中富奇药,往往灵芝杂葵薤。wén dào shān zhōng fù qí yào,wǎng wǎng líng zhī zá kuí xiè。
诗人空腹待黄精,生事只看长柄械。shī rén kōng fù dài huáng jīng,shēng shì zhǐ kàn zhǎng bǐng xiè。
今年大熟期一饱,食叶微虫真癣疥。jīn nián dà shú qī yī bǎo,shí yè wēi chóng zhēn xuǎn jiè。
白花半落紫穟香,攘臂欲助磨镰铩。bái huā bàn luò zǐ suì xiāng,rǎng bì yù zhù mó lián shā。
安得山泉变春酒,与子一洗寻常债。ān dé shān quán biàn chūn jiǔ,yǔ zi yī xǐ xún cháng zhài。

赵阅道高斋

苏轼

见公奔走谓公劳,闻公引退云公高。jiàn gōng bēn zǒu wèi gōng láo,wén gōng yǐn tuì yún gōng gāo。
公心底处有高下,梦幻去来随所遭。gōng xīn dǐ chù yǒu gāo xià,mèng huàn qù lái suí suǒ zāo。
不知高斋竟何义,此名之设缘吾曹。bù zhī gāo zhāi jìng hé yì,cǐ míng zhī shè yuán wú cáo。
公年四十已得道,俗缘未尽馀伊皋。gōng nián sì shí yǐ dé dào,sú yuán wèi jǐn yú yī gāo。
功名富贵皆逆旅,黄金知系何人袍。gōng míng fù guì jiē nì lǚ,huáng jīn zhī xì hé rén páo。
超然已了一大事,挂冠而去真秋毫。chāo rán yǐ le yī dà shì,guà guān ér qù zhēn qiū háo。
坐看猿猱落罝罔,两手未肯置所操。zuò kàn yuán náo luò jū wǎng,liǎng shǒu wèi kěn zhì suǒ cāo。
乃知贤达与愚陋,岂直相去九牛毛。nǎi zhī xián dá yǔ yú lòu,qǐ zhí xiāng qù jiǔ niú máo。
长松百尺不自觉,企而羡者蓬与蒿。zhǎng sōng bǎi chǐ bù zì jué,qǐ ér xiàn zhě péng yǔ hāo。
我欲赢粮往问道,未应举臂辞卢敖。wǒ yù yíng liáng wǎng wèn dào,wèi yīng jǔ bì cí lú áo。

送俞节推

苏轼

吴兴有君子,淡如朱丝琴。wú xīng yǒu jūn zi,dàn rú zhū sī qín。
一唱三太息,至今有遗音。yī chàng sān tài xī,zhì jīn yǒu yí yīn。
嗟余与夫子,相避如辰参。jiē yú yǔ fū zi,xiāng bì rú chén cān。
犹喜见诸郎,窈然清且深。yóu xǐ jiàn zhū láng,yǎo rán qīng qiě shēn。
异时多良士,末路丧初心。yì shí duō liáng shì,mò lù sàng chū xīn。
我生不有命,其肯枉尺寻。wǒ shēng bù yǒu mìng,qí kěn wǎng chǐ xún。

次韵和刘贡父登黄楼见寄并寄子由二首其一

苏轼

青派连淮上,黄楼冠海隅。qīng pài lián huái shàng,huáng lóu guān hǎi yú。
此诗尤伟丽,夫子计魁梧。cǐ shī yóu wěi lì,fū zi jì kuí wú。
世俗轻瑚琏,巾箱袭武夫。shì sú qīng hú liǎn,jīn xiāng xí wǔ fū。
坐令乘传遽,奔走为储须。zuò lìng chéng chuán jù,bēn zǒu wèi chǔ xū。
邂逅我已失,登临谁与俱。xiè hòu wǒ yǐ shī,dēng lín shuí yǔ jù。
贫贪仓氏粟,身听冶家模。pín tān cāng shì sù,shēn tīng yě jiā mó。
会合难前定,归休试后图。huì hé nán qián dìng,guī xiū shì hòu tú。
腴田未可买,穷鬼却须呼。yú tián wèi kě mǎi,qióng guǐ què xū hū。
二水何年到,双洪不受橹。èr shuǐ hé nián dào,shuāng hóng bù shòu lǔ。
至今清夜梦,飞辔策天吴。zhì jīn qīng yè mèng,fēi pèi cè tiān wú。

御史台榆、槐、竹、柏四首榆

苏轼

我行汴堤上,厌见榆阴绿。wǒ xíng biàn dī shàng,yàn jiàn yú yīn lǜ。
千株不盈亩,斩伐同一束。qiān zhū bù yíng mǔ,zhǎn fá tóng yī shù。
及居幽囚中,亦复见此木。jí jū yōu qiú zhōng,yì fù jiàn cǐ mù。
蠹皮溜秋雨,病叶埋墙曲。dù pí liū qiū yǔ,bìng yè mái qiáng qū。
谁言霜雪苦,生意殊未足。shuí yán shuāng xuě kǔ,shēng yì shū wèi zú。
坐待春风至,飞英覆空屋。zuò dài chūn fēng zhì,fēi yīng fù kōng wū。

御史台榆、槐、竹、柏四首榆

苏轼

忆我初来时,草木向衰歇。yì wǒ chū lái shí,cǎo mù xiàng shuāi xiē。
高槐虽惊秋,晚蝉犹抱叶。gāo huái suī jīng qiū,wǎn chán yóu bào yè。
淹留未云几,离离见疏荚。yān liú wèi yún jǐ,lí lí jiàn shū jiá。
栖鸦寒不去,哀叫饥啄雪。qī yā hán bù qù,āi jiào jī zhuó xuě。
破巢带空枝,疏影挂残月。pò cháo dài kōng zhī,shū yǐng guà cán yuè。
岂无两翅羽,伴我此愁绝。qǐ wú liǎng chì yǔ,bàn wǒ cǐ chóu jué。

御史台榆、槐、竹、柏四首榆

苏轼

今日南风来,吹乱庭前竹。jīn rì nán fēng lái,chuī luàn tíng qián zhú。
低昂中音会,甲刃纷相触。dī áng zhōng yīn huì,jiǎ rèn fēn xiāng chù。
萧然风雪意,可折不可辱。xiāo rán fēng xuě yì,kě zhé bù kě rǔ。
风霁竹已回,猗猗散青玉。fēng jì zhú yǐ huí,yī yī sàn qīng yù。
故山今何有,秋雨荒篱菊。gù shān jīn hé yǒu,qiū yǔ huāng lí jú。
此君知健否,归扫南轩绿。cǐ jūn zhī jiàn fǒu,guī sǎo nán xuān lǜ。

御史台榆、槐、竹、柏四首榆

苏轼

故园多珍木,翠柏如蒲苇。gù yuán duō zhēn mù,cuì bǎi rú pú wěi。
幽囚无与乐,百日看不已。yōu qiú wú yǔ lè,bǎi rì kàn bù yǐ。
时来拾流胶,未忍践落子。shí lái shí liú jiāo,wèi rěn jiàn luò zi。
当年谁所种,少长与我齿。dāng nián shuí suǒ zhǒng,shǎo zhǎng yǔ wǒ chǐ。
仰视苍苍干,所阅固多矣。yǎng shì cāng cāng gàn,suǒ yuè gù duō yǐ。
应见李将军,胆落温御史。yīng jiàn lǐ jiāng jūn,dǎn luò wēn yù shǐ。

子由自南都来陈三日而别

苏轼

夫子自逐客,尚能哀楚囚。fū zi zì zhú kè,shàng néng āi chǔ qiú。
奔驰二百里,径来宽我忧。bēn chí èr bǎi lǐ,jìng lái kuān wǒ yōu。
相逢知有得,道眼清不流。xiāng féng zhī yǒu dé,dào yǎn qīng bù liú。
别来未一年,落尽骄气浮。bié lái wèi yī nián,luò jǐn jiāo qì fú。
嗟我晚闻道,款启如孙休。jiē wǒ wǎn wén dào,kuǎn qǐ rú sūn xiū。
至言难久服,放心不自收。zhì yán nán jiǔ fú,fàng xīn bù zì shōu。
悟彼善知识,妙药应所投。wù bǐ shàn zhī shí,miào yào yīng suǒ tóu。
纳之忧患场,磨以百日愁。nà zhī yōu huàn chǎng,mó yǐ bǎi rì chóu。
冥顽虽难化,镌发亦已周。míng wán suī nán huà,juān fā yì yǐ zhōu。
平时种种心,次第去莫留。píng shí zhǒng zhǒng xīn,cì dì qù mò liú。
但馀无所还,永与夫子游。dàn yú wú suǒ hái,yǒng yǔ fū zi yóu。
此别何足道,大江东西州。cǐ bié hé zú dào,dà jiāng dōng xī zhōu。
畏蛇不下榻,睡足吾无求。wèi shé bù xià tà,shuì zú wú wú qiú。
便为齐安民,何必归故丘。biàn wèi qí ān mín,hé bì guī gù qiū。

过新息留示乡人任师中

苏轼

昔年尝羡任夫子,卜居新息临淮水。xī nián cháng xiàn rèn fū zi,bo jū xīn xī lín huái shuǐ。
怪君便尔忘故乡,稻熟鱼肥信清美。guài jūn biàn ěr wàng gù xiāng,dào shú yú féi xìn qīng měi。
竹陂雁起天为黑,桐柏烟横山半紫。zhú bēi yàn qǐ tiān wèi hēi,tóng bǎi yān héng shān bàn zǐ。
知君坐受儿女困,悔不先归弄清泚。zhī jūn zuò shòu ér nǚ kùn,huǐ bù xiān guī nòng qīng cǐ。
尘埃我亦失收身,此行蹭蹬尤可鄙。chén āi wǒ yì shī shōu shēn,cǐ xíng cèng dēng yóu kě bǐ。
寄食方将依白足,附书未免烦黄耳。jì shí fāng jiāng yī bái zú,fù shū wèi miǎn fán huáng ěr。
往虽不及来有年,诏恩倘许归田里。wǎng suī bù jí lái yǒu nián,zhào ēn tǎng xǔ guī tián lǐ。
却下关山入蔡州,为买乌犍三百尾。què xià guān shān rù cài zhōu,wèi mǎi wū jiān sān bǎi wěi。

过淮

苏轼

朝离新息县,初乱一水碧。cháo lí xīn xī xiàn,chū luàn yī shuǐ bì。
暮宿淮南村,已度千山赤。mù sù huái nán cūn,yǐ dù qiān shān chì。
麇鼯号古戍,雾雨暗破驿。jūn wú hào gǔ shù,wù yǔ àn pò yì。
回头梁楚郊,永与中原隔。huí tóu liáng chǔ jiāo,yǒng yǔ zhōng yuán gé。
黄州在何许,想像云梦泽。huáng zhōu zài hé xǔ,xiǎng xiàng yún mèng zé。
吾生如寄耳,初不择所适。wú shēng rú jì ěr,chū bù zé suǒ shì。
但有鱼与稻,生理已自毕。dàn yǒu yú yǔ dào,shēng lǐ yǐ zì bì。
独喜小儿子,少小事安佚。dú xǐ xiǎo ér zi,shǎo xiǎo shì ān yì。
相从艰难中,肝肺如铁石。xiāng cóng jiān nán zhōng,gān fèi rú tiě shí。
便应与晤语,何止寄衰疾。biàn yīng yǔ wù yǔ,hé zhǐ jì shuāi jí。