古诗词

凤翔八观·其一·石鼓歌

苏轼

冬十二月岁辛丑,我初从政见鲁叟。dōng shí èr yuè suì xīn chǒu,wǒ chū cóng zhèng jiàn lǔ sǒu。
旧闻石鼓今见之,文字郁律蛟蛇走。jiù wén shí gǔ jīn jiàn zhī,wén zì yù lǜ jiāo shé zǒu。
细观初以指画肚,欲读嗟如钳在口。xì guān chū yǐ zhǐ huà dù,yù dú jiē rú qián zài kǒu。
韩公好古生已迟,我今况又百年后。hán gōng hǎo gǔ shēng yǐ chí,wǒ jīn kuàng yòu bǎi nián hòu。
强寻偏傍推点画,时得一二遗八九。qiáng xún piān bàng tuī diǎn huà,shí dé yī èr yí bā jiǔ。
我车既攻马亦同,其鱼维鱮贯之柳。wǒ chē jì gōng mǎ yì tóng,qí yú wéi xù guàn zhī liǔ。
古器纵横犹识鼎,众星错落仅名斗。gǔ qì zòng héng yóu shí dǐng,zhòng xīng cuò luò jǐn míng dòu。
模糊半已隐瘢胝,诘曲犹能辨跟肘。mó hú bàn yǐ yǐn bān zhī,jí qū yóu néng biàn gēn zhǒu。
娟娟缺月隐云雾,濯濯嘉禾秀稂莠。juān juān quē yuè yǐn yún wù,zhuó zhuó jiā hé xiù láng yǒu。
漂流百战偶然存,独立千载谁与友。piāo liú bǎi zhàn ǒu rán cún,dú lì qiān zài shuí yǔ yǒu。
上追轩、颉相唯诺,下揖冰、斯同鷇㝅。shàng zhuī xuān jié xiāng wéi nuò,xià yī bīng sī tóng kòu gòu。
忆昔周宣歌《鸿雁》,当时籀史变蝌蚪。yì xī zhōu xuān gē hóng yàn,dāng shí zhòu shǐ biàn kē dǒu。
厌乱人方思圣贤,中兴天为生耆耇。yàn luàn rén fāng sī shèng xián,zhōng xīng tiān wèi shēng qí gǒu。
东征徐虏阚虓虎,北伏犬戎随指嗾。dōng zhēng xú lǔ hǎn xiāo hǔ,běi fú quǎn róng suí zhǐ sǒu。
象胥杂沓贡狼鹿,方召联翩赐圭卣。xiàng xū zá dá gòng láng lù,fāng zhào lián piān cì guī yǒu。
遂因鼓鼙思将帅,岂为考击烦蒙瞍。suì yīn gǔ pí sī jiāng shuài,qǐ wèi kǎo jī fán méng sǒu。
何人作颂比《嵩高》,万古斯文齐岣嵝。hé rén zuò sòng bǐ sōng gāo,wàn gǔ sī wén qí gǒu lǒu。
勋劳至大不矜伐,文、武未远犹忠厚。xūn láo zhì dà bù jīn fá,wén wǔ wèi yuǎn yóu zhōng hòu。
欲寻年岁无甲乙,岂有名字记谁某。yù xún nián suì wú jiǎ yǐ,qǐ yǒu míng zì jì shuí mǒu。
自从周衰更七国,竟使秦人有九有。zì cóng zhōu shuāi gèng qī guó,jìng shǐ qín rén yǒu jiǔ yǒu。
扫除诗书诵法律,投弃俎豆陈鞭杻。sǎo chú shī shū sòng fǎ lǜ,tóu qì zǔ dòu chén biān chǒu。
当年何人佐祖龙,上蔡公子牵黄狗。dāng nián hé rén zuǒ zǔ lóng,shàng cài gōng zi qiān huáng gǒu。
登山刻石颂功烈,后者无继前无偶。dēng shān kè shí sòng gōng liè,hòu zhě wú jì qián wú ǒu。
皆云皇帝巡四国,烹灭强暴救黔首。jiē yún huáng dì xún sì guó,pēng miè qiáng bào jiù qián shǒu。
《六经》既已委灰尘,此鼓亦当遭击剖。liù jīng jì yǐ wěi huī chén,cǐ gǔ yì dāng zāo jī pōu。
传闻九鼎沦泗上,欲使万夫沉水取。chuán wén jiǔ dǐng lún sì shàng,yù shǐ wàn fū chén shuǐ qǔ。
暴君纵欲穷人力,神物义不污秦垢。bào jūn zòng yù qióng rén lì,shén wù yì bù wū qín gòu。
是时石鼓何处避,无乃天工令鬼守。shì shí shí gǔ hé chù bì,wú nǎi tiān gōng lìng guǐ shǒu。
兴亡百变物自闲,富贵一朝名不朽。xīng wáng bǎi biàn wù zì xián,fù guì yī cháo míng bù xiǔ。
细思物理坐叹息,人生安得如汝寿。xì sī wù lǐ zuò tàn xī,rén shēng ān dé rú rǔ shòu。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

减字木兰花·玉房金蕊

苏轼

玉房金蕊,宜在玉人纤手里。yù fáng jīn ruǐ,yí zài yù rén xiān shǒu lǐ。
淡月朦胧,更有微微弄袖风。dàn yuè méng lóng,gèng yǒu wēi wēi nòng xiù fēng。
温香熟美,醉幔云鬟垂两耳。wēn xiāng shú měi,zuì màn yún huán chuí liǎng ěr。
多谢春工,不是花红是玉红。duō xiè chūn gōng,bù shì huā hóng shì yù hóng。

皂罗特髻

苏轼

采菱拾翠,算似此佳名,阿谁消得。cǎi líng shí cuì,suàn shì cǐ jiā míng,ā shuí xiāo dé。
采菱拾翠,称使君知客。cǎi líng shí cuì,chēng shǐ jūn zhī kè。
千金买、采菱拾翠,更罗袖、满把珍珠结。qiān jīn mǎi cǎi líng shí cuì,gèng luó xiù mǎn bǎ zhēn zhū jié。
采菱拾翠,正髻鬟初合。cǎi líng shí cuì,zhèng jì huán chū hé。
真个、采菱拾翠,但深怜轻拍。zhēn gè cǎi líng shí cuì,dàn shēn lián qīng pāi。
一双手、采菱拾翠,绣衾下、抱著俱香滑。yī shuāng shǒu cǎi líng shí cuì,xiù qīn xià bào zhù jù xiāng huá。
采菱拾翠,待到京寻觅。cǎi líng shí cuì,dài dào jīng xún mì。

虞美人

苏轼

持杯遥劝天边月,愿月圆无缺。chí bēi yáo quàn tiān biān yuè,yuàn yuè yuán wú quē。
持杯复更劝花枝,且愿花枝长在、莫离披。chí bēi fù gèng quàn huā zhī,qiě yuàn huā zhī zhǎng zài mò lí pī。
持杯月下花前醉,休问荣枯事。chí bēi yuè xià huā qián zuì,xiū wèn róng kū shì。
此欢能有几人知,对酒逢花不饮、待何时。cǐ huān néng yǒu jǐ rén zhī,duì jiǔ féng huā bù yǐn dài hé shí。

阮郎归·梅花

苏轼

暗香浮动月黄昏,堂前一树春。àn xiāng fú dòng yuè huáng hūn,táng qián yī shù chūn。
东风何事入西邻,儿家常闭门。dōng fēng hé shì rù xī lín,ér jiā cháng bì mén。
雪肌冷,玉容真。xuě jī lěng,yù róng zhēn。
香顋粉未匀。xiāng sāi fěn wèi yún。
折花欲寄岭头人,江南日暮云。zhé huā yù jì lǐng tóu rén,jiāng nán rì mù yún。

谒金门·秋帷里

苏轼

秋帷里,长漏伴人无寐。qiū wéi lǐ,zhǎng lòu bàn rén wú mèi。
低玉枕凉轻绣被,一番秋气味。dī yù zhěn liáng qīng xiù bèi,yī fān qiū qì wèi。
晓色又侵窗纸,窗外鸡声初起。xiǎo sè yòu qīn chuāng zhǐ,chuāng wài jī shēng chū qǐ。
声断几声还到耳,已明声未已。shēng duàn jǐ shēng hái dào ěr,yǐ míng shēng wèi yǐ。

谒金门·秋池阁

苏轼

秋池阁,风傍晓庭帘幕。qiū chí gé,fēng bàng xiǎo tíng lián mù。
霜叶未衰吹未落,半惊鸦喜鹊。shuāng yè wèi shuāi chuī wèi luò,bàn jīng yā xǐ què。
自笑浮名情薄,似与世人疏略。zì xiào fú míng qíng báo,shì yǔ shì rén shū lüè。
一片懒心双懒脚,好教闲处著。yī piàn lǎn xīn shuāng lǎn jiǎo,hǎo jiào xián chù zhù。

谒金门·今夜雨

苏轼

今夜雨,断送一年残暑。jīn yè yǔ,duàn sòng yī nián cán shǔ。
坐听潮声来别浦,月明何处去。zuò tīng cháo shēng lái bié pǔ,yuè míng hé chù qù。
孤负金尊绿醑,来岁今宵圆否?酒醒梦回愁几许,夜阑还独语。gū fù jīn zūn lǜ xǔ,lái suì jīn xiāo yuán fǒu?jiǔ xǐng mèng huí chóu jǐ xǔ,yè lán hái dú yǔ。

好事近

苏轼

烟外倚危楼,初见远灯明灭。yān wài yǐ wēi lóu,chū jiàn yuǎn dēng míng miè。
却跨玉虹归去、看洞天星月。què kuà yù hóng guī qù kàn dòng tiān xīng yuè。
当时张范风流在,况一尊浮雪。dāng shí zhāng fàn fēng liú zài,kuàng yī zūn fú xuě。
莫问世间何事、与剑头微吷。mò wèn shì jiān hé shì yǔ jiàn tóu wēi xuè。

天仙子

苏轼

走马探花花发未。zǒu mǎ tàn huā huā fā wèi。
人与化工俱不易。rén yǔ huà gōng jù bù yì。
千回来绕百回看,蜂作婢。qiān huí lái rào bǎi huí kàn,fēng zuò bì。
莺为使。yīng wèi shǐ。
谷雨清明空屈指。gǔ yǔ qīng míng kōng qū zhǐ。
白发卢郎情未已。bái fā lú láng qíng wèi yǐ。
一夜剪刀收玉蕊。yī yè jiǎn dāo shōu yù ruǐ。
尊前还对断肠红,人有泪。zūn qián hái duì duàn cháng hóng,rén yǒu lèi。
花无意。huā wú yì。
明日酒醒应满地。míng rì jiǔ xǐng yīng mǎn dì。

翻香令

苏轼

金炉犹暖麝煤残。jīn lú yóu nuǎn shè méi cán。
惜香更把宝钗翻。xī xiāng gèng bǎ bǎo chāi fān。
重闻处,馀熏在,这一番、气味胜从前。zhòng wén chù,yú xūn zài,zhè yī fān qì wèi shèng cóng qián。
背人偷盖小蓬山。bèi rén tōu gài xiǎo péng shān。
更将沈水暗同然。gèng jiāng shěn shuǐ àn tóng rán。
且图得,氤氲久,为情深、嫌怕断头烟。qiě tú dé,yīn yūn jiǔ,wèi qíng shēn xián pà duàn tóu yān。

桃源忆故人· 暮春

苏轼

华胥梦断人何处。huá xū mèng duàn rén hé chù。
听得莺啼红树。tīng dé yīng tí hóng shù。
几点蔷薇香雨。jǐ diǎn qiáng wēi xiāng yǔ。
寂寞闲庭户。jì mò xián tíng hù。
暖风不解留花住。nuǎn fēng bù jiě liú huā zhù。
片片着人无数。piàn piàn zhe rén wú shù。
楼上望春归去。lóu shàng wàng chūn guī qù。
芳草迷归路。fāng cǎo mí guī lù。

荷华媚·荷花

苏轼

霞苞电荷碧。xiá bāo diàn hé bì。
天然地、别是风流标格。tiān rán dì bié shì fēng liú biāo gé。
重重青盖下,千娇照水,好红红白白。zhòng zhòng qīng gài xià,qiān jiāo zhào shuǐ,hǎo hóng hóng bái bái。
每怅望、明月清风夜,甚低迷不语,夭邪无力。měi chàng wàng míng yuè qīng fēng yè,shén dī mí bù yǔ,yāo xié wú lì。
终须放、船儿去,清香深处住,看伊颜色。zhōng xū fàng chuán ér qù,qīng xiāng shēn chù zhù,kàn yī yán sè。

占春芳·红杏了

苏轼

红杏了,夭桃尽,独自占春芳。hóng xìng le,yāo táo jǐn,dú zì zhàn chūn fāng。
不比人间兰麝,自然透骨生香。bù bǐ rén jiān lán shè,zì rán tòu gǔ shēng xiāng。
对酒莫相忘。duì jiǔ mò xiāng wàng。
似佳人、兼合明光。shì jiā rén jiān hé míng guāng。
只忧长笛吹花落,除是宁王。zhǐ yōu zhǎng dí chuī huā luò,chú shì níng wáng。

一斛珠

苏轼

洛城春晚。luò chéng chūn wǎn。
垂杨乱掩红楼半。chuí yáng luàn yǎn hóng lóu bàn。
小池轻浪纹如篆。xiǎo chí qīng làng wén rú zhuàn。
烛下花前,曾醉离歌宴。zhú xià huā qián,céng zuì lí gē yàn。
自惜风流云雨散。zì xī fēng liú yún yǔ sàn。
关山有限情无限。guān shān yǒu xiàn qíng wú xiàn。
待君重见寻芳伴。dài jūn zhòng jiàn xún fāng bàn。
为说相思,目断西楼燕。wèi shuō xiāng sī,mù duàn xī lóu yàn。

西江月·咏梅

苏轼

马趁香微路远,沙笼月淡烟斜。mǎ chèn xiāng wēi lù yuǎn,shā lóng yuè dàn yān xié。
渡波清彻映妍华。dù bō qīng chè yìng yán huá。
倒绿枝寒凤挂。dào lǜ zhī hán fèng guà。
挂凤寒枝绿倒,华妍映彻清波。guà fèng hán zhī lǜ dào,huá yán yìng chè qīng bō。
渡斜烟淡月笼沙。dù xié yān dàn yuè lóng shā。
远路微香趁马。yuǎn lù wēi xiāng chèn mǎ。