古诗词

甘露寺

苏轼

江山岂不好,独游情易阑。jiāng shān qǐ bù hǎo,dú yóu qíng yì lán。
但有相携人,何必素所欢。dàn yǒu xiāng xié rén,hé bì sù suǒ huān。
我欲访甘露,当途无闲官。wǒ yù fǎng gān lù,dāng tú wú xián guān。
二子旧不识,欣然肯联鞍。èr zi jiù bù shí,xīn rán kěn lián ān。
古郡山为城,层梯转朱栏。gǔ jùn shān wèi chéng,céng tī zhuǎn zhū lán。
楼台断崖上,地窄天水宽。lóu tái duàn yá shàng,dì zhǎi tiān shuǐ kuān。
一览吞数州,山长江漫漫。yī lǎn tūn shù zhōu,shān zhǎng jiāng màn màn。
却望大明寺,惟见烟中竿。què wàng dà míng sì,wéi jiàn yān zhōng gān。
狠石卧庭下,穹窿如伏羱。hěn shí wò tíng xià,qióng lóng rú fú yuán。
缅怀卧龙公,挟策事雕钻。miǎn huái wò lóng gōng,xié cè shì diāo zuān。
一谈收猘子,再说走老瞒。yī tán shōu zhì zi,zài shuō zǒu lǎo mán。
名高有馀想,事往无留观。míng gāo yǒu yú xiǎng,shì wǎng wú liú guān。
萧公古铁镬,相对空团团。xiāo gōng gǔ tiě huò,xiāng duì kōng tuán tuán。
陂陀受百斛,积雨生微澜。bēi tuó shòu bǎi hú,jī yǔ shēng wēi lán。
泗水逸周鼎,渭城辞汉盘。sì shuǐ yì zhōu dǐng,wèi chéng cí hàn pán。
山川失故态,怪此能独完。shān chuān shī gù tài,guài cǐ néng dú wán。
僧繇六化人,霓衣挂冰纨。sēng yáo liù huà rén,ní yī guà bīng wán。
隐见十二叠,观者疑夸谩。yǐn jiàn shí èr dié,guān zhě yí kuā mán。
破板陆生画,青猊戏盘跚。pò bǎn lù shēng huà,qīng ní xì pán shān。
上有二天人,挥手如翔鸾。shàng yǒu èr tiān rén,huī shǒu rú xiáng luán。
笔墨虽欲尽,典型垂不刊。bǐ mò suī yù jǐn,diǎn xíng chuí bù kān。
赫赫赞皇公,英姿凛以寒。hè hè zàn huáng gōng,yīng zī lǐn yǐ hán。
古柏手亲种,挺然谁敢干。gǔ bǎi shǒu qīn zhǒng,tǐng rán shuí gǎn gàn。
枝撑云峰裂,根入石窟蟠。zhī chēng yún fēng liè,gēn rù shí kū pán。
薙草得断碑,斩崖出金棺。tì cǎo dé duàn bēi,zhǎn yá chū jīn guān。
瘗藏岂不牢,见伏理可叹。yì cáng qǐ bù láo,jiàn fú lǐ kě tàn。
四雄皆龙虎,遗迹俨未刓。sì xióng jiē lóng hǔ,yí jì yǎn wèi wán。
方其盛壮时,争夺肯少安。fāng qí shèng zhuàng shí,zhēng duó kěn shǎo ān。
废兴属造物,迁逝谁控抟。fèi xīng shǔ zào wù,qiān shì shuí kòng tuán。
况彼妄庸子,而欲事所难。kuàng bǐ wàng yōng zi,ér yù shì suǒ nán。
古今共一轨,后世徒辛酸。gǔ jīn gòng yī guǐ,hòu shì tú xīn suān。
聊兴广武叹,不待雍门弹。liáo xīng guǎng wǔ tàn,bù dài yōng mén dàn。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

赠孙莘老七绝

苏轼

嗟予与子久离群,耳冷心灰百不闻。jiē yǔ yǔ zi jiǔ lí qún,ěr lěng xīn huī bǎi bù wén。
若对青山谈世事,当须举白便浮君。ruò duì qīng shān tán shì shì,dāng xū jǔ bái biàn fú jūn。

赠孙莘老七绝

苏轼

天目山前绿浸裾,碧澜堂上看衔舻。tiān mù shān qián lǜ jìn jū,bì lán táng shàng kàn xián lú。
作堤捍水非吾事,闲送苕溪入太湖。zuò dī hàn shuǐ fēi wú shì,xián sòng sháo xī rù tài hú。

赠孙莘老七绝

苏轼

夜来雨洗碧巑岏,浪涌云屯绕郭寒。yè lái yǔ xǐ bì cuán wán,làng yǒng yún tún rào guō hán。
闻有弁山何处是,为君四面意求看。wén yǒu biàn shān hé chù shì,wèi jūn sì miàn yì qiú kàn。

赠孙莘老七绝

苏轼

夜桥灯火照溪明,欲放扁舟取次行。yè qiáo dēng huǒ zhào xī míng,yù fàng biǎn zhōu qǔ cì xíng。
暂借官奴遣吹笛,明朝新月到三更。zàn jiè guān nú qiǎn chuī dí,míng cháo xīn yuè dào sān gèng。

赠孙莘老七绝

苏轼

三年京国厌藜蒿,长羡淮鱼压楚糟。sān nián jīng guó yàn lí hāo,zhǎng xiàn huái yú yā chǔ zāo。
今日骆驼桥下泊,恣看修网出银刀。jīn rì luò tuó qiáo xià pō,zì kàn xiū wǎng chū yín dāo。

赠孙莘老七绝

苏轼

乌程霜稻袭人香,酿作春风霅水光。wū chéng shuāng dào xí rén xiāng,niàng zuò chūn fēng zhà shuǐ guāng。
时复中之徐邈圣,无多酌我次公狂。shí fù zhōng zhī xú miǎo shèng,wú duō zhuó wǒ cì gōng kuáng。

赠孙莘老七绝

苏轼

去年腊日访孤山,曾借僧窗半日闲。qù nián là rì fǎng gū shān,céng jiè sēng chuāng bàn rì xián。
不为思归对妻子,道人有约径须还。bù wèi sī guī duì qī zi,dào rén yǒu yuē jìng xū hái。

王复秀才所居双桧二首·其一

苏轼

吴王池馆遍重城,闲草幽花不记名。wú wáng chí guǎn biàn zhòng chéng,xián cǎo yōu huā bù jì míng。
青盖一归无觅处,只留双桧待升平。qīng gài yī guī wú mì chù,zhǐ liú shuāng guì dài shēng píng。

王复秀才所居双桧二首·其二

苏轼

凛然相对敢相欺,直干凌空未要奇。lǐn rán xiāng duì gǎn xiāng qī,zhí gàn líng kōng wèi yào qí。
根到九泉无曲处,世间惟有蛰龙知。gēn dào jiǔ quán wú qū chù,shì jiān wéi yǒu zhé lóng zhī。

上元过祥符僧可久房,萧然无灯火

苏轼

门前歌舞斗分朋,一室清风冷欲冰。mén qián gē wǔ dòu fēn péng,yī shì qīng fēng lěng yù bīng。
不把琉璃闲照佛,始知无尽本无灯。bù bǎ liú lí xián zhào fú,shǐ zhī wú jǐn běn wú dēng。

饮湖上初晴后雨二首

苏轼

朝曦迎客艳重冈,晚雨留人入醉乡。cháo xī yíng kè yàn zhòng gāng,wǎn yǔ liú rén rù zuì xiāng。
此意自佳君不会,一杯当属水仙王。cǐ yì zì jiā jūn bù huì,yī bēi dāng shǔ shuǐ xiān wáng。

富阳妙庭观董双成故宅,发地得丹鼎,覆以铜盘,承以琉璃盆,盆既破碎,丹亦为人争夺持去,今独盘鼎在耳,二首

苏轼

人去山空鹤不归,丹亡鼎在世徒悲。rén qù shān kōng hè bù guī,dān wáng dǐng zài shì tú bēi。
可怜九转功成后,却把飞升乞内芝。kě lián jiǔ zhuǎn gōng chéng hòu,què bǎ fēi shēng qǐ nèi zhī。

富阳妙庭观董双成故宅,发地得丹鼎,覆以铜盘,承以琉璃盆,盆既破碎,丹亦为人争夺持去,今独盘鼎在耳,二首

苏轼

琉璃击碎走金丹,无复神光发旧坛。liú lí jī suì zǒu jīn dān,wú fù shén guāng fā jiù tán。
时有世人来舐鼎,欲随鸡犬事刘安。shí yǒu shì rén lái shì dǐng,yù suí jī quǎn shì liú ān。

山村五绝

苏轼

竹篱茅屋趁溪斜,春入山村处处花。zhú lí máo wū chèn xī xié,chūn rù shān cūn chù chù huā。
无象太平还有象,孤烟起处是人家。wú xiàng tài píng hái yǒu xiàng,gū yān qǐ chù shì rén jiā。

山村五绝

苏轼

烟雨蒙蒙鸡犬声,有生何处不安生。yān yǔ méng méng jī quǎn shēng,yǒu shēng hé chù bù ān shēng。
但令黄犊无人佩,布谷何劳也劝耕。dàn lìng huáng dú wú rén pèi,bù gǔ hé láo yě quàn gēng。