古诗词

游径山

苏轼

众峰来自天目山,势若骏马奔平川。zhòng fēng lái zì tiān mù shān,shì ruò jùn mǎ bēn píng chuān。
中途勒破千里足,金鞭玉镫相回旋。zhōng tú lēi pò qiān lǐ zú,jīn biān yù dèng xiāng huí xuán。
人言山住水亦住,下有万古蛟龙渊。rén yán shān zhù shuǐ yì zhù,xià yǒu wàn gǔ jiāo lóng yuān。
道人天眼识王气,结茅宴坐荒山巅。dào rén tiān yǎn shí wáng qì,jié máo yàn zuò huāng shān diān。
精诚贯山石为裂,天女下试颜如莲。jīng chéng guàn shān shí wèi liè,tiān nǚ xià shì yán rú lián。
寒窗暖足来朴朔,夜钵咒水降蜿蜒。hán chuāng nuǎn zú lái pǔ shuò,yè bō zhòu shuǐ jiàng wān yán。
雪眉老人朝叩门,愿为弟子长参禅。xuě méi lǎo rén cháo kòu mén,yuàn wèi dì zi zhǎng cān chán。
尔来废兴三百载,奔走吴会输金钱。ěr lái fèi xīng sān bǎi zài,bēn zǒu wú huì shū jīn qián。
飞楼涌殿压山破,朝钟暮鼓惊龙眠。fēi lóu yǒng diàn yā shān pò,cháo zhōng mù gǔ jīng lóng mián。
晴空仰见浮海蜃,落日下数投林鸢。qíng kōng yǎng jiàn fú hǎi shèn,luò rì xià shù tóu lín yuān。
有生共处覆载内,扰扰膏火同烹煎。yǒu shēng gòng chù fù zài nèi,rǎo rǎo gāo huǒ tóng pēng jiān。
近来愈觉世路隘,每到宽处差安便。jìn lái yù jué shì lù ài,měi dào kuān chù chà ān biàn。
嗟余老矣百事废,却寻旧学心茫然。jiē yú lǎo yǐ bǎi shì fèi,què xún jiù xué xīn máng rán。
问龙乞水归洗眼,欲看细字销残年。wèn lóng qǐ shuǐ guī xǐ yǎn,yù kàn xì zì xiāo cán nián。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

北归度岭寄子由

苏轼

青松盈尺间香梅,尽是先生去后栽。qīng sōng yíng chǐ jiān xiāng méi,jǐn shì xiān shēng qù hòu zāi。
应笑来时无一物,手携拄杖却空回。yīng xiào lái shí wú yī wù,shǒu xié zhǔ zhàng què kōng huí。

韩干马

苏轼

少陵翰墨无形画,韩干丹青不语诗。shǎo líng hàn mò wú xíng huà,hán gàn dān qīng bù yǔ shī。
此画此诗真已矣,人间驽骥漫争驰。cǐ huà cǐ shī zhēn yǐ yǐ,rén jiān nú jì màn zhēng chí。

送煮菜赠包安静先生

苏轼

野菜此出珍又珍,送与西邻病酒人。yě cài cǐ chū zhēn yòu zhēn,sòng yǔ xī lín bìng jiǔ rén。
便须起来和热吃,不消洗面裹头巾。biàn xū qǐ lái hé rè chī,bù xiāo xǐ miàn guǒ tóu jīn。

王定国自彭城往南部,时子由在宋幕,求家书,仆醉不能作,独以一绝句与之

苏轼

王郎西去路漫漫,野店无人霜月寒。wáng láng xī qù lù màn màn,yě diàn wú rén shuāng yuè hán。
泪尽粉笺书不得,凭君送与卯君看。lèi jǐn fěn jiān shū bù dé,píng jūn sòng yǔ mǎo jūn kàn。

沿流馆中得二绝句

苏轼

淮西功业冠吾唐,吏部文章日月光。huái xī gōng yè guān wú táng,lì bù wén zhāng rì yuè guāng。
千载断碑人脍炙,不知世有段文昌。qiān zài duàn bēi rén kuài zhì,bù zhī shì yǒu duàn wén chāng。

沿流馆中得二绝句

苏轼

李白当年流夜郎,中原无复汉文章。lǐ bái dāng nián liú yè láng,zhōng yuán wú fù hàn wén zhāng。
纳官赎罪人何在?nà guān shú zuì rén hé zài?
壮士悲歌泪万行。zhuàng shì bēi gē lèi wàn xíng。

赠黄州官妓

苏轼

东坡五载黄州住,何事无言及李宜。dōng pō wǔ zài huáng zhōu zhù,hé shì wú yán jí lǐ yí。
却似西川杜工部,海棠虽好不吟诗。què shì xī chuān dù gōng bù,hǎi táng suī hǎo bù yín shī。

题领巾绝句

苏轼

临池妙墨出元常,弄玉娇姿笑柳娘。lín chí miào mò chū yuán cháng,nòng yù jiāo zī xiào liǔ niáng。
吟看屡曾惊太傅,断弦何必试中郎。yín kàn lǚ céng jīng tài fù,duàn xián hé bì shì zhōng láng。

书裙带绝句

苏轼

任从酒满翻香缕,不愿书来系彩笺。rèn cóng jiǔ mǎn fān xiāng lǚ,bù yuàn shū lái xì cǎi jiān。
半接西湖横绿草,双垂南浦拂红莲。bàn jiē xī hú héng lǜ cǎo,shuāng chuí nán pǔ fú hóng lián。

张无尽过黄州,徐君猷为守,有四侍人,姓为孙、姜、阎、齐、适张夫人携其一往婿家,既暮复还,乃阎姬也,最为徐所宠,因书绝句云

苏轼

玉笋纤纤揭绣帘,一心偷看绿萝尖。yù sǔn xiān xiān jiē xiù lián,yī xīn tōu kàn lǜ luó jiān。
使君三尺毬头帽,须信从来只有檐。shǐ jūn sān chǐ qiú tóu mào,xū xìn cóng lái zhǐ yǒu yán。

题铜陵陈公园双池诗

苏轼

南北檐楹照绿波,濯缨洗耳不须多。nán běi yán yíng zhào lǜ bō,zhuó yīng xǐ ěr bù xū duō。
天空月满宜登眺,看取青铜两处磨。tiān kōng yuè mǎn yí dēng tiào,kàn qǔ qīng tóng liǎng chù mó。

题铜陵陈公园双池诗

苏轼

落帆重到古铜官,长是江风阻往还。luò fān zhòng dào gǔ tóng guān,zhǎng shì jiāng fēng zǔ wǎng hái。
要似谪仙回舞袖,千年醉拂五松山。yào shì zhé xiān huí wǔ xiù,qiān nián zuì fú wǔ sōng shān。

无题

苏轼

帘卷窗穿户不扃,隙尘风叶任纵横。lián juǎn chuāng chuān hù bù jiōng,xì chén fēng yè rèn zòng héng。
幽人睡足谁呼觉,攲枕床前有月明。yōu rén shuì zú shuí hū jué,qī zhěn chuáng qián yǒu yuè míng。

水月寺

苏轼

千尺长松挂薜萝,梯云岭上一声歌。qiān chǐ zhǎng sōng guà bì luó,tī yún lǐng shàng yī shēng gē。
湖山深秀有何处,水月池中桂影多。hú shān shēn xiù yǒu hé chù,shuǐ yuè chí zhōng guì yǐng duō。

自题临文与可画竹

苏轼

石室先生清兴动,落笔纵横飞小凤。shí shì xiān shēng qīng xīng dòng,luò bǐ zòng héng fēi xiǎo fèng。
借君妙意写筼筜,留与诗人发吟讽。jiè jūn miào yì xiě yún dāng,liú yǔ shī rén fā yín fěng。