古诗词

游径山

苏轼

众峰来自天目山,势若骏马奔平川。zhòng fēng lái zì tiān mù shān,shì ruò jùn mǎ bēn píng chuān。
中途勒破千里足,金鞭玉镫相回旋。zhōng tú lēi pò qiān lǐ zú,jīn biān yù dèng xiāng huí xuán。
人言山住水亦住,下有万古蛟龙渊。rén yán shān zhù shuǐ yì zhù,xià yǒu wàn gǔ jiāo lóng yuān。
道人天眼识王气,结茅宴坐荒山巅。dào rén tiān yǎn shí wáng qì,jié máo yàn zuò huāng shān diān。
精诚贯山石为裂,天女下试颜如莲。jīng chéng guàn shān shí wèi liè,tiān nǚ xià shì yán rú lián。
寒窗暖足来朴朔,夜钵咒水降蜿蜒。hán chuāng nuǎn zú lái pǔ shuò,yè bō zhòu shuǐ jiàng wān yán。
雪眉老人朝叩门,愿为弟子长参禅。xuě méi lǎo rén cháo kòu mén,yuàn wèi dì zi zhǎng cān chán。
尔来废兴三百载,奔走吴会输金钱。ěr lái fèi xīng sān bǎi zài,bēn zǒu wú huì shū jīn qián。
飞楼涌殿压山破,朝钟暮鼓惊龙眠。fēi lóu yǒng diàn yā shān pò,cháo zhōng mù gǔ jīng lóng mián。
晴空仰见浮海蜃,落日下数投林鸢。qíng kōng yǎng jiàn fú hǎi shèn,luò rì xià shù tóu lín yuān。
有生共处覆载内,扰扰膏火同烹煎。yǒu shēng gòng chù fù zài nèi,rǎo rǎo gāo huǒ tóng pēng jiān。
近来愈觉世路隘,每到宽处差安便。jìn lái yù jué shì lù ài,měi dào kuān chù chà ān biàn。
嗟余老矣百事废,却寻旧学心茫然。jiē yú lǎo yǐ bǎi shì fèi,què xún jiù xué xīn máng rán。
问龙乞水归洗眼,欲看细字销残年。wèn lóng qǐ shuǐ guī xǐ yǎn,yù kàn xì zì xiāo cán nián。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

子玉以诗见邀,同刁丈游金山

苏轼

君年甲子未相逢,难向人前说老翁。jūn nián jiǎ zi wèi xiāng féng,nán xiàng rén qián shuō lǎo wēng。
更有方瞳八十一,奋衣矍铄走山中。gèng yǒu fāng tóng bā shí yī,fèn yī jué shuò zǒu shān zhōng。

柳氏二外甥求笔迹二首

苏轼

退笔如山未足珍,读书万卷始通神。tuì bǐ rú shān wèi zú zhēn,dú shū wàn juǎn shǐ tōng shén。
君家自有元和脚,莫厌家鸡更问人。jūn jiā zì yǒu yuán hé jiǎo,mò yàn jiā jī gèng wèn rén。

柳氏二外甥求笔迹二首

苏轼

一纸行书两绝诗,遂良须鬓已成丝。yī zhǐ xíng shū liǎng jué shī,suì liáng xū bìn yǐ chéng sī。
何当火急传家法,欲见诚悬笔谏时。hé dāng huǒ jí chuán jiā fǎ,yù jiàn chéng xuán bǐ jiàn shí。

送柳子玉赴灵仙

苏轼

世事方艰便猛回,此心未老已先灰。shì shì fāng jiān biàn měng huí,cǐ xīn wèi lǎo yǐ xiān huī。
何时梦入真君殿,也学传呼观主来。hé shí mèng rù zhēn jūn diàn,yě xué chuán hū guān zhǔ lái。

监洞霄宫俞康直郎中所居四咏退圃

苏轼

百丈休牵上濑船,一钩归钓缩头鳊。bǎi zhàng xiū qiān shàng lài chuán,yī gōu guī diào suō tóu biān。
园中草木春无数,只有黄杨厄闰年。yuán zhōng cǎo mù chūn wú shù,zhǐ yǒu huáng yáng è rùn nián。

监洞霄宫俞康直郎中所居四咏退圃

苏轼

新第谁来作并邻,旧官宁复忆星辰。xīn dì shuí lái zuò bìng lín,jiù guān níng fù yì xīng chén。
请君置酒吾当贺,知向江湖拜散人。qǐng jūn zhì jiǔ wú dāng hè,zhī xiàng jiāng hú bài sàn rén。

监洞霄宫俞康直郎中所居四咏退圃

苏轼

冠盖相望起隐沦,先生那得老江村。guān gài xiāng wàng qǐ yǐn lún,xiān shēng nà dé lǎo jiāng cūn。
古来真遁何曾遁,笑杀逾垣与闭门。gǔ lái zhēn dùn hé céng dùn,xiào shā yú yuán yǔ bì mén。

监洞霄宫俞康直郎中所居四咏退圃

苏轼

西山烟雨卷疏帘,北户星河落短檐。xī shān yān yǔ juǎn shū lián,běi hù xīng hé luò duǎn yán。
不独江天解空阔,地偏心远似陶潜。bù dú jiāng tiān jiě kōng kuò,dì piān xīn yuǎn shì táo qián。

常州太平寺观牡丹

苏轼

武林千叶照观空,别后湖山几信风。wǔ lín qiān yè zhào guān kōng,bié hòu hú shān jǐ xìn fēng。
自笑眼花红绿眩,还将白首对鞓红。zì xiào yǎn huā hóng lǜ xuàn,hái jiāng bái shǒu duì tīng hóng。

游太平寺净土院,观牡丹中有淡黄一朵,特奇,为作小诗

苏轼

醉中眼缬自斓斑,天雨曼陀照玉盘。zuì zhōng yǎn xié zì lán bān,tiān yǔ màn tuó zhào yù pán。
一朵淡黄微拂掠,鞓红、魏紫不须看。yī duǒ dàn huáng wēi fú lüè,tīng hóng wèi zǐ bù xū kàn。

次韵沈长官三首

苏轼

家山何在两忘归,杯酒相逢慎勿违。jiā shān hé zài liǎng wàng guī,bēi jiǔ xiāng féng shèn wù wéi。
不独饭山嘲我瘦,也应糠覈怪君肥。bù dú fàn shān cháo wǒ shòu,yě yīng kāng hé guài jūn féi。

次韵沈长官三首

苏轼

男婚已毕女将归,累尽身轻志莫违。nán hūn yǐ bì nǚ jiāng guī,lèi jǐn shēn qīng zhì mò wéi。
闻道山中食无肉,玉池清水自生肥。wén dào shān zhōng shí wú ròu,yù chí qīng shuǐ zì shēng féi。

次韵沈长官三首

苏轼

造物知吾久念归,似怜衰病不相违。zào wù zhī wú jiǔ niàn guī,shì lián shuāi bìng bù xiāng wéi。
风来震泽帆初饱,雨入松江水渐肥。fēng lái zhèn zé fān chū bǎo,yǔ rù sōng jiāng shuǐ jiàn féi。

戏书吴江三贤画像三首

苏轼

谁将射御教吴儿,长笑申公为夏姬。shuí jiāng shè yù jiào wú ér,zhǎng xiào shēn gōng wèi xià jī。
却遣姑苏有麋鹿,更怜夫子得西施。què qiǎn gū sū yǒu mí lù,gèng lián fū zi dé xī shī。

戏书吴江三贤画像三首

苏轼

浮世功劳食与眠,季鹰真得水中仙。fú shì gōng láo shí yǔ mián,jì yīng zhēn dé shuǐ zhōng xiān。
不须更说知机早,直为鲈鱼也自贤。bù xū gèng shuō zhī jī zǎo,zhí wèi lú yú yě zì xián。