古诗词

径山道中次韵答周长官兼赠苏寺丞

苏轼

年来战纷华,渐觉夫子胜。nián lái zhàn fēn huá,jiàn jué fū zi shèng。
欲求五亩宅,洒扫乐清净。yù qiú wǔ mǔ zhái,sǎ sǎo lè qīng jìng。
学道恨日浅,问禅惭听莹。xué dào hèn rì qiǎn,wèn chán cán tīng yíng。
聊为山水行,遂此麋鹿性。liáo wèi shān shuǐ xíng,suì cǐ mí lù xìng。
独游吾未果,觅伴谁复听。dú yóu wú wèi guǒ,mì bàn shuí fù tīng。
吾宗古遗直,穷达付前定。wú zōng gǔ yí zhí,qióng dá fù qián dìng。
餔糟醉方熟,洒面呼不醒。bù zāo zuì fāng shú,sǎ miàn hū bù xǐng。
奈何效燕蝠,屡欲争晨暝。nài hé xiào yàn fú,lǚ yù zhēng chén míng。
不如从我游,高论发犀柄。bù rú cóng wǒ yóu,gāo lùn fā xī bǐng。
溪南渡横木,山寺称小径。xī nán dù héng mù,shān sì chēng xiǎo jìng。
幽寻自兹始,归路微月映。yōu xún zì zī shǐ,guī lù wēi yuè yìng。
南望功臣山,云外盘飞磴。nán wàng gōng chén shān,yún wài pán fēi dèng。
三更渡锦水,再宿留石镜。sān gèng dù jǐn shuǐ,zài sù liú shí jìng。
缅怀周与李,能作《洛生咏》。miǎn huái zhōu yǔ lǐ,néng zuò luò shēng yǒng。
明朝三子至,诗律严号令。míng cháo sān zi zhì,shī lǜ yán hào lìng。
篮舆置纸笔,得句轻千乘。lán yú zhì zhǐ bǐ,dé jù qīng qiān chéng。
玲珑苦奇秀,名实巧相称。líng lóng kǔ qí xiù,míng shí qiǎo xiāng chēng。
九仙更幽绝,笑语千山应。jiǔ xiān gèng yōu jué,xiào yǔ qiān shān yīng。
空岩侧破瓮,飞溜洒浮磬。kōng yán cè pò wèng,fēi liū sǎ fú qìng。
山前见虎迹,候吏铙鼓竞。shān qián jiàn hǔ jì,hòu lì náo gǔ jìng。
我生本艰奇,尘土满釜甑。wǒ shēng běn jiān qí,chén tǔ mǎn fǔ zèng。
山禽与野兽,知我久蹭蹬。shān qín yǔ yě shòu,zhī wǒ jiǔ cèng dēng。
笑谓候吏还,遇虎我有命。xiào wèi hòu lì hái,yù hǔ wǒ yǒu mìng。
径山虽云远,行李稍可并。jìng shān suī yún yuǎn,xíng lǐ shāo kě bìng。
颇讶王子猷,忽起山阴兴。pǒ yà wáng zi yóu,hū qǐ shān yīn xīng。
但报菊花开,吾当理归榜。dàn bào jú huā kāi,wú dāng lǐ guī bǎng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵回文三首

苏轼

春机满织回文锦,粉泪挥残露井桐。chūn jī mǎn zhī huí wén jǐn,fěn lèi huī cán lù jǐng tóng。
人远寄情书字小,柳丝低日晚庭空。rén yuǎn jì qíng shū zì xiǎo,liǔ sī dī rì wǎn tíng kōng。

次韵回文三首

苏轼

红笺短写空深恨,锦句新翻欲断肠。hóng jiān duǎn xiě kōng shēn hèn,jǐn jù xīn fān yù duàn cháng。
风叶落残惊梦蝶,戍边回雁寄情郎。fēng yè luò cán jīng mèng dié,shù biān huí yàn jì qíng láng。

次韵回文三首

苏轼

羞云敛惨伤春暮,细缕诗成织意深。xiū yún liǎn cǎn shāng chūn mù,xì lǚ shī chéng zhī yì shēn。
头畔枕屏山掩恨,日昏尘暗玉窗琴。tóu pàn zhěn píng shān yǎn hèn,rì hūn chén àn yù chuāng qín。

题沈君琴

苏轼

若言琴上有琴声,放在匣中何不鸣?ruò yán qín shàng yǒu qín shēng,fàng zài xiá zhōng hé bù míng?
若言声在指头上,何不于君指上听?ruò yán shēng zài zhǐ tóu shàng,hé bù yú jūn zhǐ shàng tīng?

赠江州景德长老

苏轼

白足高僧解达观,安排春事满幽栏。bái zú gāo sēng jiě dá guān,ān pái chūn shì mǎn yōu lán。
不须天女来相试,总把空花眼里看。bù xū tiān nǚ lái xiāng shì,zǒng bǎ kōng huā yǎn lǐ kàn。

送范德孺

苏轼

渐觉东风料峭寒,青蒿黄韭试春盘。jiàn jué dōng fēng liào qiào hán,qīng hāo huáng jiǔ shì chūn pán。
遥想庆州千嶂里,暮云衰草雪漫漫。yáo xiǎng qìng zhōu qiān zhàng lǐ,mù yún shuāi cǎo xuě màn màn。

次韵子由题《憩寂图》后

苏轼

东坡虽是湖州派,竹石风流各一时。dōng pō suī shì hú zhōu pài,zhú shí fēng liú gè yī shí。
前世画师今姓李,不妨还作辋川诗。qián shì huà shī jīn xìng lǐ,bù fáng hái zuò wǎng chuān shī。

和钱四寄其弟和

苏轼

老来日月似车轮,此去知逢几个春。lǎo lái rì yuè shì chē lún,cǐ qù zhī féng jǐ gè chūn。
昨夜冰花犹作柱,晓来梅子已生人。zuó yè bīng huā yóu zuò zhù,xiǎo lái méi zi yǐ shēng rén。

病后醉中

苏轼

病为兀兀安身物,酒作逢逢入脑声。bìng wèi wù wù ān shēn wù,jiǔ zuò féng féng rù nǎo shēng。
堪笑钱塘十万户,官家付与老书生。kān xiào qián táng shí wàn hù,guān jiā fù yǔ lǎo shū shēng。

此君轩

苏轼

云幢烟节十洲人,犀甲檀枪百万军。yún chuáng yān jié shí zhōu rén,xī jiǎ tán qiāng bǎi wàn jūn。
翳荟丛生何足道,此君真是此君君。yì huì cóng shēng hé zú dào,cǐ jūn zhēn shì cǐ jūn jūn。

参寥惠杨梅

苏轼

新居未换一根椽,只有杨梅不直钱。xīn jū wèi huàn yī gēn chuán,zhǐ yǒu yáng méi bù zhí qián。
莫共金家斗甘苦,参寥不是老婆禅。mò gòng jīn jiā dòu gān kǔ,cān liáo bù shì lǎo pó chán。

书辩才白云堂壁

苏轼

不辞清晓扣松扉,却值支公久不归。bù cí qīng xiǎo kòu sōng fēi,què zhí zhī gōng jiǔ bù guī。
山鸟不鸣天欲雪,卷帘惟见白云飞。shān niǎo bù míng tiān yù xuě,juǎn lián wéi jiàn bái yún fēi。

醉题信夫方丈

苏轼

鹤作精神松作筋,阶庭兰玉一时春。hè zuò jīng shén sōng zuò jīn,jiē tíng lán yù yī shí chūn。
愿君且住三千岁,长与东坡作主人。yuàn jūn qiě zhù sān qiān suì,zhǎng yǔ dōng pō zuò zhǔ rén。

散郎亭

苏轼

法花下有散郎亭,老树荒崖如有情。fǎ huā xià yǒu sàn láng tíng,lǎo shù huāng yá rú yǒu qíng。
欢戚已随时事去,壁间只有古人名。huān qī yǐ suí shí shì qù,bì jiān zhǐ yǒu gǔ rén míng。

惠州灵惠院,壁间画一仰面向天醉僧,云是蜀僧隐峦所作,题诗于其下

苏轼

直视无前气吐虹,五湖三岛在胸中。zhí shì wú qián qì tǔ hóng,wǔ hú sān dǎo zài xiōng zhōng。
相逢莫怪不相揖,只见山僧不见公。xiāng féng mò guài bù xiāng yī,zhǐ jiàn shān sēng bù jiàn gōng。