古诗词

二公再和亦再答之

苏轼

寒鸡知将晨,饥鹤知夜半。hán jī zhī jiāng chén,jī hè zhī yè bàn。
亦如老病客,遇节尝感叹。yì rú lǎo bìng kè,yù jié cháng gǎn tàn。
光阴等敲石,过眼不容玩。guāng yīn děng qiāo shí,guò yǎn bù róng wán。
亲友如抟沙,放手还复散。qīn yǒu rú tuán shā,fàng shǒu hái fù sàn。
羁孤每自笑,寂寞谁肯伴。jī gū měi zì xiào,jì mò shuí kěn bàn。
元达号神君,高论森月旦。yuán dá hào shén jūn,gāo lùn sēn yuè dàn。
纪明本贤将,汨没事堆案。jì míng běn xián jiāng,mì méi shì duī àn。
欣然肯相顾,夜阁灯火乱。xīn rán kěn xiāng gù,yè gé dēng huǒ luàn。
盘空愧不饱,酒薄仅堪盥。pán kōng kuì bù bǎo,jiǔ báo jǐn kān guàn。
雍容许著帽,不怪安石缓。yōng róng xǔ zhù mào,bù guài ān shí huǎn。
虽无窈窕人,清唱弄珠贯。suī wú yǎo tiǎo rén,qīng chàng nòng zhū guàn。
幸有纵横舌,说剑起慵懦。xìng yǒu zòng héng shé,shuō jiàn qǐ yōng nuò。
二豪沉下位,暗火埋湿炭。èr háo chén xià wèi,àn huǒ mái shī tàn。
岂似草玄人,默默老儒馆。qǐ shì cǎo xuán rén,mò mò lǎo rú guǎn。
行看富贵逼,炙手借馀暖。xíng kàn fù guì bī,zhì shǒu jiè yú nuǎn。
应念苦思归,登楼赋王粲。yīng niàn kǔ sī guī,dēng lóu fù wáng càn。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

八月十七日,复登望海楼,自和前篇,是日榜出,余与试官两人复留五首

苏轼

眼昏烛暗细行斜,考阅精强外已夸。yǎn hūn zhú àn xì xíng xié,kǎo yuè jīng qiáng wài yǐ kuā。
明日失杯君莫怪,早知安足不成蛇。míng rì shī bēi jūn mò guài,zǎo zhī ān zú bù chéng shé。

八月十七日,复登望海楼,自和前篇,是日榜出,余与试官两人复留五首

苏轼

乱山遮晓拥千层,睡美初凉撼不应。luàn shān zhē xiǎo yōng qiān céng,shuì měi chū liáng hàn bù yīng。
昨夜酒行君屡叹,定知归梦到吴兴。zuó yè jiǔ xíng jūn lǚ tàn,dìng zhī guī mèng dào wú xīng。

八月十七日,复登望海楼,自和前篇,是日榜出,余与试官两人复留五首

苏轼

天台桂子为谁香,倦听空阶点夜凉。tiān tái guì zi wèi shuí xiāng,juàn tīng kōng jiē diǎn yè liáng。
赖有明朝看潮在,万人空巷斗新妆。lài yǒu míng cháo kàn cháo zài,wàn rén kōng xiàng dòu xīn zhuāng。

八月十七日,复登望海楼,自和前篇,是日榜出,余与试官两人复留五首

苏轼

秋花不见眼花红,身在孤舟兀兀中。qiū huā bù jiàn yǎn huā hóng,shēn zài gū zhōu wù wù zhōng。
细雨作寒知有意,未教金菊出蒿蓬。xì yǔ zuò hán zhī yǒu yì,wèi jiào jīn jú chū hāo péng。

和沈立之留别二首

苏轼

而今父老千行泪,一似当时去越时。ér jīn fù lǎo qiān xíng lèi,yī shì dāng shí qù yuè shí。
不用镌碑颂遗爱,丈人清德畏人知。bù yòng juān bēi sòng yí ài,zhàng rén qīng dé wèi rén zhī。

和沈立之留别二首

苏轼

卧闻铙鼓送归艎,梦里匆匆共一觞。wò wén náo gǔ sòng guī huáng,mèng lǐ cōng cōng gòng yī shāng。
试问别来愁几许,春江万斛若为量。shì wèn bié lái chóu jǐ xǔ,chūn jiāng wàn hú ruò wèi liàng。

六和寺冲师闸山溪为水轩

苏轼

欲放清溪自在流,忍教冰雪落沙洲。yù fàng qīng xī zì zài liú,rěn jiào bīng xuě luò shā zhōu。
出山定被江潮涴,能为山僧更少留。chū shān dìng bèi jiāng cháo wò,néng wèi shān sēng gèng shǎo liú。

冬至日独游吉祥寺

苏轼

井底微阳回未回,萧萧寒雨湿枯荄。jǐng dǐ wēi yáng huí wèi huí,xiāo xiāo hán yǔ shī kū gāi。
何人更似苏夫子,不是花时肯独来。hé rén gèng shì sū fū zi,bù shì huā shí kěn dú lái。

盐官绝句四首南寺千佛阁

苏轼

古邑居民半海涛,师来搆筑便能高。gǔ yì jū mín bàn hǎi tāo,shī lái gòu zhù biàn néng gāo。
千金用尽身无事,坐看香烟绕白毫。qiān jīn yòng jǐn shēn wú shì,zuò kàn xiāng yān rào bái háo。

盐官绝句四首南寺千佛阁

苏轼

已将世界等微尘,空里浮花梦里身。yǐ jiāng shì jiè děng wēi chén,kōng lǐ fú huā mèng lǐ shēn。
岂为龙颜更分别,只应天眼识天人。qǐ wèi lóng yán gèng fēn bié,zhǐ yīng tiān yǎn shí tiān rén。

盐官绝句四首南寺千佛阁

苏轼

当年双桧是双童,相对无言老更恭。dāng nián shuāng guì shì shuāng tóng,xiāng duì wú yán lǎo gèng gōng。
庭雪到腰埋不死,如今化作两苍龙。tíng xuě dào yāo mái bù sǐ,rú jīn huà zuò liǎng cāng lóng。

盐官绝句四首南寺千佛阁

苏轼

断尾雄鸡本畏烹,年来听法伴修行。duàn wěi xióng jī běn wèi pēng,nián lái tīng fǎ bàn xiū xíng。
还须却置莲花漏,老怯风霜恐不鸣。hái xū què zhì lián huā lòu,lǎo qiè fēng shuāng kǒng bù míng。

后十馀日复至

苏轼

东君意浅着寒梅,千朵深红未暇裁。dōng jūn yì qiǎn zhe hán méi,qiān duǒ shēn hóng wèi xiá cái。
安得道人殷七七,不论时节遣花开。ān dé dào rén yīn qī qī,bù lùn shí jié qiǎn huā kāi。

戏赠

苏轼

惆怅沙河十里春,一番花老一番新。chóu chàng shā hé shí lǐ chūn,yī fān huā lǎo yī fān xīn。
小楼依旧斜阳里,不见楼中垂手人。xiǎo lóu yī jiù xié yáng lǐ,bù jiàn lóu zhōng chuí shǒu rén。

和人求笔迹

苏轼

麦光铺几净无瑕,入夜青灯照眼花。mài guāng pù jǐ jìng wú xiá,rù yè qīng dēng zhào yǎn huā。
从此剡藤真可吊,半纡春蚓绾秋蛇。cóng cǐ shàn téng zhēn kě diào,bàn yū chūn yǐn wǎn qiū shé。