古诗词

赠王仲素寺丞

苏轼

养气如养儿,弃官如弃泥。yǎng qì rú yǎng ér,qì guān rú qì ní。
人皆笑子拙,事定竟谁迷。rén jiē xiào zi zhuō,shì dìng jìng shuí mí。
归耕独患贫,问子何所赍?尺宅足自庇,寸田有馀畦。guī gēng dú huàn pín,wèn zi hé suǒ jī?chǐ zhái zú zì bì,cùn tián yǒu yú qí。
明珠照短褐,陋室生虹霓。míng zhū zhào duǎn hè,lòu shì shēng hóng ní。
虽无孔方兄,顾有法喜妻。suī wú kǒng fāng xiōng,gù yǒu fǎ xǐ qī。
弹琴一长啸,不答阮与嵇。dàn qín yī zhǎng xiào,bù dá ruǎn yǔ jī。
曹南刘夫子,名与子政齐。cáo nán liú fū zi,míng yǔ zi zhèng qí。
家有《鸿宝书》,不铸金袅蹄。jiā yǒu hóng bǎo shū,bù zhù jīn niǎo tí。
促膝问道要,遂蒙分刀圭。cù xī wèn dào yào,suì méng fēn dāo guī。
不忍独不死,尺书肯见梯。bù rěn dú bù sǐ,chǐ shū kěn jiàn tī。
我生本强鄙,少以气自挤。wǒ shēng běn qiáng bǐ,shǎo yǐ qì zì jǐ。
孤舟倒江河,赤手揽象犀。gū zhōu dào jiāng hé,chì shǒu lǎn xiàng xī。
年来稍自笑,留气下暖脐。nián lái shāo zì xiào,liú qì xià nuǎn qí。
苦恨闻道晚,意象飒已凄。kǔ hèn wén dào wǎn,yì xiàng sà yǐ qī。
空见孙思邈,区区赋《病梨》。kōng jiàn sūn sī miǎo,qū qū fù bìng lí。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵李邦直感旧

苏轼

驺骑传呼出跨坊,簿书填委入充堂。zōu qí chuán hū chū kuà fāng,bù shū tián wěi rù chōng táng。
谁教按部如何武,只许清尊对孟光。shuí jiào àn bù rú hé wǔ,zhǐ xǔ qīng zūn duì mèng guāng。
婉娩有时来入梦,温柔何日听还乡。wǎn miǎn yǒu shí lái rù mèng,wēn róu hé rì tīng hái xiāng。
酸寒病守尤堪笑,千步空馀仆射场。suān hán bìng shǒu yóu kān xiào,qiān bù kōng yú pū shè chǎng。

次答邦直、子由五首

苏轼

簿书颠倒梦魂间,知我疏慵肯见原。bù shū diān dào mèng hún jiān,zhī wǒ shū yōng kěn jiàn yuán。
闲作闭门僧舍冷,卧闻吹枕海涛喧。xián zuò bì mén sēng shě lěng,wò wén chuī zhěn hǎi tāo xuān。
忘怀杯酒逢人共,引睡文书信手翻。wàng huái bēi jiǔ féng rén gòng,yǐn shuì wén shū xìn shǒu fān。
欲吐狂言喙三尺,怕君嗔我却须吞。yù tǔ kuáng yán huì sān chǐ,pà jūn chēn wǒ què xū tūn。

次答邦直、子由五首

苏轼

城南短李好交游,箕踞狂歌不自由。chéng nán duǎn lǐ hǎo jiāo yóu,jī jù kuáng gē bù zì yóu。
尊主庇民君有道,乐天知命我无忧。zūn zhǔ bì mín jūn yǒu dào,lè tiān zhī mìng wǒ wú yōu。
醉呼妙舞留连夜,闲作清诗断送秋。zuì hū miào wǔ liú lián yè,xián zuò qīng shī duàn sòng qiū。
潇洒使君殊不俗,樽前容我揽须不?xiāo sǎ shǐ jūn shū bù sú,zūn qián róng wǒ lǎn xū bù?

次答邦直、子由五首

苏轼

老弟东来殊寂寞,故人留饮慰酸寒。lǎo dì dōng lái shū jì mò,gù rén liú yǐn wèi suān hán。
草荒城角开新径,雨入河洪失旧滩。cǎo huāng chéng jiǎo kāi xīn jìng,yǔ rù hé hóng shī jiù tān。
车马追陪迹未扫,唱酬往复字应漫。chē mǎ zhuī péi jì wèi sǎo,chàng chóu wǎng fù zì yīng màn。
此诗更欲凭君改,待与江南子布看。cǐ shī gèng yù píng jūn gǎi,dài yǔ jiāng nán zi bù kàn。

次答邦直、子由五首

苏轼

君虽为我此迟留,别后凄凉我已忧。jūn suī wèi wǒ cǐ chí liú,bié hòu qī liáng wǒ yǐ yōu。
不见便同千里远,退归终作十年游。bù jiàn biàn tóng qiān lǐ yuǎn,tuì guī zhōng zuò shí nián yóu。
恨无扬子一区宅,懒卧元龙百尺楼。hèn wú yáng zi yī qū zhái,lǎn wò yuán lóng bǎi chǐ lóu。
闻道鹓鸾满台阁,网罗应不到沙鸥。wén dào yuān luán mǎn tái gé,wǎng luó yīng bù dào shā ōu。

次答邦直、子由五首

苏轼

五斗尘劳尚足留,闭关却欲治幽忧。wǔ dòu chén láo shàng zú liú,bì guān què yù zhì yōu yōu。
羞为毛遂囊中颖,未许朱云地下游。xiū wèi máo suì náng zhōng yǐng,wèi xǔ zhū yún dì xià yóu。
无事会须成好饮,思归时欲赋《登楼》。wú shì huì xū chéng hǎo yǐn,sī guī shí yù fù dēng lóu。
羡君幕府如僧舍,日向城南看浴鸥。xiàn jūn mù fǔ rú sēng shě,rì xiàng chéng nán kàn yù ōu。

次韵吕梁仲屯田

苏轼

雨叶风花日夜稀,一杯相属竟何时。yǔ yè fēng huā rì yè xī,yī bēi xiāng shǔ jìng hé shí。
空虚岂敢酬琼玉,枯朽犹能出菌芝。kōng xū qǐ gǎn chóu qióng yù,kū xiǔ yóu néng chū jūn zhī。
门外吕梁从迅急,胸中云梦自逶迟。mén wài lǚ liáng cóng xùn jí,xiōng zhōng yún mèng zì wēi chí。
待君笔力追灵运,莫负南台九日期。dài jūn bǐ lì zhuī líng yùn,mò fù nán tái jiǔ rì qī。

王巩屡约重九见访,既而不至,以诗送将官梁交且见寄,次韵答之。交颇文雅,不类武人,家有侍者,甚惠丽

苏轼

知君月下见倾城,破恨悬知酒有兵。zhī jūn yuè xià jiàn qīng chéng,pò hèn xuán zhī jiǔ yǒu bīng。
老守亡何惟日饮,将军竞病自诗鸣。lǎo shǒu wáng hé wéi rì yǐn,jiāng jūn jìng bìng zì shī míng。
花枝不共秋攲帽,笔阵空来夜斫营。huā zhī bù gòng qiū qī mào,bǐ zhèn kōng lái yè zhuó yíng。
爱惜微官将底用,他年只好写铭旌。ài xī wēi guān jiāng dǐ yòng,tā nián zhǐ hǎo xiě míng jīng。

九日邀仲屯田,为大水所隔,以诗见寄,次其韵

苏轼

无复龙山对孟嘉,西来河伯意雄夸。wú fù lóng shān duì mèng jiā,xī lái hé bó yì xióng kuā。
霜风可使吹黄帽,樽酒那能泛浪花。shuāng fēng kě shǐ chuī huáng mào,zūn jiǔ nà néng fàn làng huā。
漫遣鲤鱼传尺素,却将燕石报琼华。màn qiǎn lǐ yú chuán chǐ sù,què jiāng yàn shí bào qióng huá。
何时得见悲秋老,醉里题诗字半斜。hé shí dé jiàn bēi qiū lǎo,zuì lǐ tí shī zì bàn xié。

台头寺雨中送李邦直赴史馆,分韵得忆字人字,兼寄孙巨源二首其二

苏轼

珥笔西归近紫宸,太平典册不缘麟。ěr bǐ xī guī jìn zǐ chén,tài píng diǎn cè bù yuán lín。
付君此事宁论晋,载我当时旧《过秦》。fù jūn cǐ shì níng lùn jìn,zài wǒ dāng shí jiù guò qín。
门外想无千斛米,墓中知有百年人。mén wài xiǎng wú qiān hú mǐ,mù zhōng zhī yǒu bǎi nián rén。
看君两眼明如镜,休把《春秋》坐素臣。kàn jūn liǎng yǎn míng rú jìng,xiū bǎ chūn qiū zuò sù chén。

有言郡东北荆山下,可以沟畎积水,因与吴正字、王户曹同往相视,以地多乱石,不果。还,游圣女山,山有石室,如墓而无棺椁,或云宋司马桓魋墓。二子有诗次其韵二首

苏轼

侧手区区岂易遮,奔流一瞬卷千家。cè shǒu qū qū qǐ yì zhē,bēn liú yī shùn juǎn qiān jiā。
共疑智伯初围赵,犹有张汤欲漕斜。gòng yí zhì bó chū wéi zhào,yóu yǒu zhāng tāng yù cáo xié。
已坐迂疏来此地,分将劳苦送生涯。yǐ zuò yū shū lái cǐ dì,fēn jiāng láo kǔ sòng shēng yá。
使君下策真堪笑,隐隐惊雷响踏车。shǐ jūn xià cè zhēn kān xiào,yǐn yǐn jīng léi xiǎng tà chē。

有言郡东北荆山下,可以沟畎积水,因与吴正字、王户曹同往相视,以地多乱石,不果。还,游圣女山,山有石室,如墓而无棺椁,或云宋司马桓魋墓。二子有诗次其韵二首

苏轼

茫茫清泗绕孤岑,归路相将得暂临。máng máng qīng sì rào gū cén,guī lù xiāng jiāng dé zàn lín。
试著芒鞋穿荦确,更然松炬照幽深。shì zhù máng xié chuān luò què,gèng rán sōng jù zhào yōu shēn。
纵令司马能镵石,奈有中郎解摸金。zòng lìng sī mǎ néng chán shí,nài yǒu zhōng láng jiě mō jīn。
强写苍崖留岁月,他年谁识此时心。qiáng xiě cāng yá liú suì yuè,tā nián shuí shí cǐ shí xīn。

送郑户曹

苏轼

游遍钱塘湖上山,归来文字带芳鲜。yóu biàn qián táng hú shàng shān,guī lái wén zì dài fāng xiān。
羸童瘦马从吾饮,陋巷何人似子贤。léi tóng shòu mǎ cóng wú yǐn,lòu xiàng hé rén shì zi xián。
公业有田常乏食,广文好客竟无毡。gōng yè yǒu tián cháng fá shí,guǎng wén hǎo kè jìng wú zhān。
东归不趁花时节,开尽春风谁与妍。dōng guī bù chèn huā shí jié,kāi jǐn chūn fēng shuí yǔ yán。

坐上赋戴花得天字

苏轼

清明初过酒阑珊,折得奇葩晚更妍。qīng míng chū guò jiǔ lán shān,zhé dé qí pā wǎn gèng yán。
春色岂关吾辈事,老狂聊作坐中先。chūn sè qǐ guān wú bèi shì,lǎo kuáng liáo zuò zuò zhōng xiān。
醉吟不耐攲纱帽,起舞从教落酒船。zuì yín bù nài qī shā mào,qǐ wǔ cóng jiào luò jiǔ chuán。
结习渐消留不住,却须还与散花天。jié xí jiàn xiāo liú bù zhù,què xū hái yǔ sàn huā tiān。

夜饮次韵毕推官

苏轼

簿书丛里过春风,酒圣时时且复中。bù shū cóng lǐ guò chūn fēng,jiǔ shèng shí shí qiě fù zhōng。
红烛照庭嘶騕袅,黄鸡催晓唱玲珑。hóng zhú zhào tíng sī yǎo niǎo,huáng jī cuī xiǎo chàng líng lóng。
老来渐减金钗兴,醉后空惊玉箸工。lǎo lái jiàn jiǎn jīn chāi xīng,zuì hòu kōng jīng yù zhù gōng。
月未上时应早散,免教壑谷问吾公。yuè wèi shàng shí yīng zǎo sàn,miǎn jiào hè gǔ wèn wú gōng。