古诗词

芙蓉城

苏轼

芙蓉城中花冥冥,谁其主者石与丁。fú róng chéng zhōng huā míng míng,shuí qí zhǔ zhě shí yǔ dīng。
珠廉玉案翡翠屏,霞舒云卷千娉婷。zhū lián yù àn fěi cuì píng,xiá shū yún juǎn qiān pīng tíng。
中有一人长眉青,炯如微云淡疏星。zhōng yǒu yī rén zhǎng méi qīng,jiǒng rú wēi yún dàn shū xīng。
往来三世空鍊形,竟坐误读《黄庭经》。wǎng lái sān shì kōng liàn xíng,jìng zuò wù dú huáng tíng jīng。
天门夜开飞爽灵,无复白日乘云軿。tiān mén yè kāi fēi shuǎng líng,wú fù bái rì chéng yún píng。
俗缘千劫磨不尽,翠被冷落凄馀馨。sú yuán qiān jié mó bù jǐn,cuì bèi lěng luò qī yú xīn。
因过缑山朝帝廷,夜闻笙箫弭节听。yīn guò gōu shān cháo dì tíng,yè wén shēng xiāo mǐ jié tīng。
飘然而来谁使令,皎如明月入窗棂。piāo rán ér lái shuí shǐ lìng,jiǎo rú míng yuè rù chuāng líng。
忽然而去不可执,寒衾虚幌风泠泠。hū rán ér qù bù kě zhí,hán qīn xū huǎng fēng líng líng。
仙宫洞房本不扃,梦中同蹑凤凰翎。xiān gōng dòng fáng běn bù jiōng,mèng zhōng tóng niè fèng huáng líng。
径度万里如奔霆,玉楼浮空耸亭亭。jìng dù wàn lǐ rú bēn tíng,yù lóu fú kōng sǒng tíng tíng。
天书云篆谁所铭,绕楼飞步高冷竮。tiān shū yún zhuàn shuí suǒ míng,rào lóu fēi bù gāo lěng pīng。
仙风锵然韵流铃,蘧蘧形开如酒醒。xiān fēng qiāng rán yùn liú líng,qú qú xíng kāi rú jiǔ xǐng。
芳卿寄谢空丁宁,一朝覆水不返瓶,罗巾别泪空荧荧。fāng qīng jì xiè kōng dīng níng,yī cháo fù shuǐ bù fǎn píng,luó jīn bié lèi kōng yíng yíng。
春风花开秋叶零,世间罗绮纷膻腥。chūn fēng huā kāi qiū yè líng,shì jiān luó qǐ fēn shān xīng。
此身流浪随沧溟,偶然相值两浮萍。cǐ shēn liú làng suí cāng míng,ǒu rán xiāng zhí liǎng fú píng。
愿君收视观三庭,勿与嘉谷生蝗螟。yuàn jūn shōu shì guān sān tíng,wù yǔ jiā gǔ shēng huáng míng。
从渠一念三千龄,下作人间尹与邢。cóng qú yī niàn sān qiān líng,xià zuò rén jiān yǐn yǔ xíng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

无题

苏轼

引手攀红樱,红樱落如线。yǐn shǒu pān hóng yīng,hóng yīng luò rú xiàn。
仰首看红日,红日走如箭。yǎng shǒu kàn hóng rì,hóng rì zǒu rú jiàn。
年光与时景,顷刻互衰变。nián guāng yǔ shí jǐng,qǐng kè hù shuāi biàn。
何当血肉身,安得常强健。hé dāng xuè ròu shēn,ān dé cháng qiáng jiàn。
人心苦执迷,富贵忧贫贱。rén xīn kǔ zhí mí,fù guì yōu pín jiàn。
忧色常在眉,欢容不上面。yōu sè cháng zài méi,huān róng bù shàng miàn。
吾今头半白,把镜非不见。wú jīn tóu bàn bái,bǎ jìng fēi bù jiàn。
惟应花下杯,更待他人劝。wéi yīng huā xià bēi,gèng dài tā rén quàn。

古意

苏轼

儿童鞭笞学官府,翁怜儿痴旁笑侮。ér tóng biān chī xué guān fǔ,wēng lián ér chī páng xiào wǔ。
翁出坐曹鞭复呵,贤于群儿能几何。wēng chū zuò cáo biān fù hē,xián yú qún ér néng jǐ hé。
儿曹鞭人以为戏,公怒鞭人血流地。ér cáo biān rén yǐ wèi xì,gōng nù biān rén xuè liú dì。
等为戏剧谁复先,我笑谓翁儿更贤。děng wèi xì jù shuí fù xiān,wǒ xiào wèi wēng ér gèng xián。

申王画马图

苏轼

天宝诸王爱名马,千金争致华轩下。tiān bǎo zhū wáng ài míng mǎ,qiān jīn zhēng zhì huá xuān xià。
当时不独玉花骢,飞电流云绝潇洒。dāng shí bù dú yù huā cōng,fēi diàn liú yún jué xiāo sǎ。
两坊岐薛宁与申,凭陵内厩多清新。liǎng fāng qí xuē níng yǔ shēn,píng líng nèi jiù duō qīng xīn。
肉騣汗血尽龙种,紫袍玉带真天人。ròu zōng hàn xuè jǐn lóng zhǒng,zǐ páo yù dài zhēn tiān rén。
骊山射猎包原隰,御前急诏穿围入。lí shān shè liè bāo yuán xí,yù qián jí zhào chuān wéi rù。
扬鞭一蹙破霜蹄,万骑如风不能及。yáng biān yī cù pò shuāng tí,wàn qí rú fēng bù néng jí。
雁飞兔走惊弦开,翠华按辔从天回。yàn fēi tù zǒu jīng xián kāi,cuì huá àn pèi cóng tiān huí。
五家锦绣变山谷,百里舄珥遗纤埃。wǔ jiā jǐn xiù biàn shān gǔ,bǎi lǐ xì ěr yí xiān āi。
青骡蜀栈西超忽,高准浓娥散荆棘。qīng luó shǔ zhàn xī chāo hū,gāo zhǔn nóng é sàn jīng jí。
苜蓿连天鸟自飞,五陵佳气春萧瑟。mù xu lián tiān niǎo zì fēi,wǔ líng jiā qì chūn xiāo sè。

老人行

苏轼

有一老翁老无齿,处处无人问年纪。yǒu yī lǎo wēng lǎo wú chǐ,chù chù wú rén wèn nián jì。
白发如丝向下垂,一双眸子碧如水。bái fā rú sī xiàng xià chuí,yī shuāng móu zi bì rú shuǐ。
不裹头,又无履,相识虽多少知己。bù guǒ tóu,yòu wú lǚ,xiāng shí suī duō shǎo zhī jǐ。
问翁毕竟何所止,笑言只在红尘里。wèn wēng bì jìng hé suǒ zhǐ,xiào yán zhǐ zài hóng chén lǐ。
秋风猎猎行云飞,老人此意无人会,目注云归心自知。qiū fēng liè liè xíng yún fēi,lǎo rén cǐ yì wú rén huì,mù zhù yún guī xīn zì zhī。
黄口小儿莫相笑,老人旧日曾年少。huáng kǒu xiǎo ér mò xiāng xiào,lǎo rén jiù rì céng nián shǎo。
浪迹常如不系舟,地角天涯知自跳。làng jì cháng rú bù xì zhōu,dì jiǎo tiān yá zhī zì tiào。
亦曾乐半夜,传筹醉朱阁。yì céng lè bàn yè,chuán chóu zuì zhū gé。
美人如花弄弦索,只恨尊前明月落。měi rén rú huā nòng xián suǒ,zhǐ hèn zūn qián míng yuè luò。
亦曾忧羁旅,他乡迫暮秋。yì céng yōu jī lǚ,tā xiāng pò mù qiū。
故国日边无信息,断鸿空逐水长流。gù guó rì biān wú xìn xī,duàn hóng kōng zhú shuǐ zhǎng liú。
或安贫,或安富,或爵通侯封万户。huò ān pín,huò ān fù,huò jué tōng hóu fēng wàn hù。
一任秋霜换鬓毛,本来面目长如故。yī rèn qiū shuāng huàn bìn máo,běn lái miàn mù zhǎng rú gù。
水有蘋兮山有芝,人意虽存事已非。shuǐ yǒu píng xī shān yǒu zhī,rén yì suī cún shì yǐ fēi。
有时却忆经游处,都似茫茫春梦归。yǒu shí què yì jīng yóu chù,dōu shì máng máng chūn mèng guī。
尔来尤解安贫贱,不为公卿强陪面。ěr lái yóu jiě ān pín jiàn,bù wèi gōng qīng qiáng péi miàn。
皎如明月在秋潭,动著依前还不见。jiǎo rú míng yuè zài qiū tán,dòng zhù yī qián hái bù jiàn。
还不见,可奈何,空使远人增眷恋。hái bù jiàn,kě nài hé,kōng shǐ yuǎn rén zēng juàn liàn。
但祗从他随物转,青楼黄阁长相见。dàn zhī cóng tā suí wù zhuǎn,qīng lóu huáng gé zhǎng xiāng jiàn。
若相见,莫殷勤,却是翁家旧主人。ruò xiāng jiàn,mò yīn qín,què shì wēng jiā jiù zhǔ rén。

雷州八首

苏轼

白发坐钩党,南迁濒海州。bái fā zuò gōu dǎng,nán qiān bīn hǎi zhōu。
灌园以糊口,身自杂苍头。guàn yuán yǐ hú kǒu,shēn zì zá cāng tóu。
篱落秋暑中,碧花蔓牵牛。lí luò qiū shǔ zhōng,bì huā màn qiān niú。
谁知把锄人,旧日东陵侯。shuí zhī bǎ chú rén,jiù rì dōng líng hóu。

雷州八首

苏轼

荔子无几何,黄甘遽如许。lì zi wú jǐ hé,huáng gān jù rú xǔ。
迁臣不惜日,恣意移寒暑。qiān chén bù xī rì,zì yì yí hán shǔ。
层巢俯云木,信美非吾土。céng cháo fǔ yún mù,xìn měi fēi wú tǔ。
草芳自有时,鶗鴂何关汝。cǎo fāng zì yǒu shí,tí jué hé guān rǔ。

雷州八首

苏轼

下居近流水,小巢依岭岑。xià jū jìn liú shuǐ,xiǎo cháo yī lǐng cén。
终日数椽间,但闻鸟遗音。zhōng rì shù chuán jiān,dàn wén niǎo yí yīn。
炉香入幽梦,海月明孤斟。lú xiāng rù yōu mèng,hǎi yuè míng gū zhēn。
鹪鹩一枝足,所恨非故林。jiāo liáo yī zhī zú,suǒ hèn fēi gù lín。

雷州八首

苏轼

培塿无松柏,驾言此焉游。péi lǒu wú sōng bǎi,jià yán cǐ yān yóu。
读书与意会,却扫可忘忧。dú shū yǔ yì huì,què sǎo kě wàng yōu。
尺蠖以时屈,其伸亦非求。chǐ huò yǐ shí qū,qí shēn yì fēi qiú。
得归良不恶,未归且淹留。dé guī liáng bù è,wèi guī qiě yān liú。

雷州八首

苏轼

粤岭风俗殊,有疾时勿药。yuè lǐng fēng sú shū,yǒu jí shí wù yào。
束带趋房祀,用史巫纷若。shù dài qū fáng sì,yòng shǐ wū fēn ruò。
弦歌荐茧栗,奴至洽觞酌。xián gē jiàn jiǎn lì,nú zhì qià shāng zhuó。
呻吟殊未已,更把鸡骨灼。shēn yín shū wèi yǐ,gèng bǎ jī gǔ zhuó。

雷州八首

苏轼

粤女市无常,所至辄成区。yuè nǚ shì wú cháng,suǒ zhì zhé chéng qū。
一日三四迁,处处售虾鱼。yī rì sān sì qiān,chù chù shòu xiā yú。
青裙脚不袜,臭味猿与狙。qīng qún jiǎo bù wà,chòu wèi yuán yǔ jū。
孰云风土恶?白洲生绿珠。shú yún fēng tǔ è?bái zhōu shēng lǜ zhū。

雷州八首

苏轼

海康腊己酉,不论冬孟仲。hǎi kāng là jǐ yǒu,bù lùn dōng mèng zhòng。
杀牛挝鼓祭,城郭为倾动。shā niú wō gǔ jì,chéng guō wèi qīng dòng。
虽非尧颁历,自我先人用。suī fēi yáo bān lì,zì wǒ xiān rén yòng。
苦笑荆楚人,嘉平腊云梦。kǔ xiào jīng chǔ rén,jiā píng là yún mèng。

雷州八首

苏轼

旧时日南郡,野女出成群。jiù shí rì nán jùn,yě nǚ chū chéng qún。
此去尚应远,东风已如云。cǐ qù shàng yīng yuǎn,dōng fēng yǐ rú yún。
蚩氓托丝布,相就通殷勤。chī máng tuō sī bù,xiāng jiù tōng yīn qín。
可怜秋胡子,不遇卓文君。kě lián qiū hú zi,bù yù zhuó wén jūn。

送公为游淮南

苏轼

负米万里缘其亲,运甓无度忧其身。fù mǐ wàn lǐ yuán qí qīn,yùn pì wú dù yōu qí shēn。
读书莫学流麦士,挟策莫比亡羊人。dú shū mò xué liú mài shì,xié cè mò bǐ wáng yáng rén。
乃翁辛苦到白首,汝今勉强当青春。nǎi wēng xīn kǔ dào bái shǒu,rǔ jīn miǎn qiáng dāng qīng chūn。
昔时管、鲍以君霸,此两士贾宁非贫。xī shí guǎn bào yǐ jūn bà,cǐ liǎng shì jiǎ níng fēi pín。

赠仲素寺丞致仕归隐潜山

苏轼

潜山隐君七十四,绀瞳绿发方谢事。qián shān yǐn jūn qī shí sì,gàn tóng lǜ fā fāng xiè shì。
腹中灵液变丹砂,江上幽居连福地。fù zhōng líng yè biàn dān shā,jiāng shàng yōu jū lián fú dì。
彭城为我住三日,明月满舟同一醉。péng chéng wèi wǒ zhù sān rì,míng yuè mǎn zhōu tóng yī zuì。
丹书细字口传诀,顾我沉迷真弃耳。dān shū xì zì kǒu chuán jué,gù wǒ chén mí zhēn qì ěr。
年来四十发苍苍,始欲求方救憔悴。nián lái sì shí fā cāng cāng,shǐ yù qiú fāng jiù qiáo cuì。
他年若访潜山居,慎勿逃人改名字。tā nián ruò fǎng qián shān jū,shèn wù táo rén gǎi míng zì。

扬州以土物寄少游

苏轼

鲜鲫经年秘醽醁,团脐紫蟹脂填腹。xiān jì jīng nián mì líng lù,tuán qí zǐ xiè zhī tián fù。
后春莼茁活如酥,先社姜芽肥胜肉。hòu chūn chún zhuó huó rú sū,xiān shè jiāng yá féi shèng ròu。
鸟子累累何足道,点缀盘飧亦时欲。niǎo zi lèi lèi hé zú dào,diǎn zhuì pán sūn yì shí yù。
淮南风俗事瓶罂,方法相传竟留蓄。huái nán fēng sú shì píng yīng,fāng fǎ xiāng chuán jìng liú xù。
且同千里寄鹅毛,何用孜孜饮麋鹿。qiě tóng qiān lǐ jì é máo,hé yòng zī zī yǐn mí lù。