古诗词

芙蓉城

苏轼

芙蓉城中花冥冥,谁其主者石与丁。fú róng chéng zhōng huā míng míng,shuí qí zhǔ zhě shí yǔ dīng。
珠廉玉案翡翠屏,霞舒云卷千娉婷。zhū lián yù àn fěi cuì píng,xiá shū yún juǎn qiān pīng tíng。
中有一人长眉青,炯如微云淡疏星。zhōng yǒu yī rén zhǎng méi qīng,jiǒng rú wēi yún dàn shū xīng。
往来三世空鍊形,竟坐误读《黄庭经》。wǎng lái sān shì kōng liàn xíng,jìng zuò wù dú huáng tíng jīng。
天门夜开飞爽灵,无复白日乘云軿。tiān mén yè kāi fēi shuǎng líng,wú fù bái rì chéng yún píng。
俗缘千劫磨不尽,翠被冷落凄馀馨。sú yuán qiān jié mó bù jǐn,cuì bèi lěng luò qī yú xīn。
因过缑山朝帝廷,夜闻笙箫弭节听。yīn guò gōu shān cháo dì tíng,yè wén shēng xiāo mǐ jié tīng。
飘然而来谁使令,皎如明月入窗棂。piāo rán ér lái shuí shǐ lìng,jiǎo rú míng yuè rù chuāng líng。
忽然而去不可执,寒衾虚幌风泠泠。hū rán ér qù bù kě zhí,hán qīn xū huǎng fēng líng líng。
仙宫洞房本不扃,梦中同蹑凤凰翎。xiān gōng dòng fáng běn bù jiōng,mèng zhōng tóng niè fèng huáng líng。
径度万里如奔霆,玉楼浮空耸亭亭。jìng dù wàn lǐ rú bēn tíng,yù lóu fú kōng sǒng tíng tíng。
天书云篆谁所铭,绕楼飞步高冷竮。tiān shū yún zhuàn shuí suǒ míng,rào lóu fēi bù gāo lěng pīng。
仙风锵然韵流铃,蘧蘧形开如酒醒。xiān fēng qiāng rán yùn liú líng,qú qú xíng kāi rú jiǔ xǐng。
芳卿寄谢空丁宁,一朝覆水不返瓶,罗巾别泪空荧荧。fāng qīng jì xiè kōng dīng níng,yī cháo fù shuǐ bù fǎn píng,luó jīn bié lèi kōng yíng yíng。
春风花开秋叶零,世间罗绮纷膻腥。chūn fēng huā kāi qiū yè líng,shì jiān luó qǐ fēn shān xīng。
此身流浪随沧溟,偶然相值两浮萍。cǐ shēn liú làng suí cāng míng,ǒu rán xiāng zhí liǎng fú píng。
愿君收视观三庭,勿与嘉谷生蝗螟。yuàn jūn shōu shì guān sān tíng,wù yǔ jiā gǔ shēng huáng míng。
从渠一念三千龄,下作人间尹与邢。cóng qú yī niàn sān qiān líng,xià zuò rén jiān yǐn yǔ xíng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵答李端叔

苏轼

若人如马亦如班,笑履壶头出玉关。ruò rén rú mǎ yì rú bān,xiào lǚ hú tóu chū yù guān。
已入西羌度沙碛,又从东海看涛山。yǐ rù xī qiāng dù shā qì,yòu cóng dōng hǎi kàn tāo shān。
识君小异千人里,慰我长思十载间。shí jūn xiǎo yì qiān rén lǐ,wèi wǒ zhǎng sī shí zài jiān。
西省邻居时邂逅,相逢有味是偷闲。xī shěng lín jū shí xiè hòu,xiāng féng yǒu wèi shì tōu xián。

次韵答满思复

苏轼

自甘茅屋老三间,岂意彤庭缀两班。zì gān máo wū lǎo sān jiān,qǐ yì tóng tíng zhuì liǎng bān。
纸落云烟供醉后,诗成珠玉看朝还。zhǐ luò yún yān gōng zuì hòu,shī chéng zhū yù kàn cháo hái。
谁言载酒山无贺,记取啼乌巷有颜。shuí yán zài jiǔ shān wú hè,jì qǔ tí wū xiàng yǒu yán。
但恐跛牂随赤骥,青云飞步不容攀。dàn kǒng bǒ zāng suí chì jì,qīng yún fēi bù bù róng pān。

正月八日招王子高饮

苏轼

屋雪号风苦战贫,纸窗迎日稍知春。wū xuě hào fēng kǔ zhàn pín,zhǐ chuāng yíng rì shāo zhī chūn。
正如薝卜林中坐,更对芙蓉城里人。zhèng rú zhān bo lín zhōng zuò,gèng duì fú róng chéng lǐ rén。
昨想玉堂空冷彻,谁分银榼送清醇。zuó xiǎng yù táng kōng lěng chè,shuí fēn yín kē sòng qīng chún。
海山知有东南角,正看归鸿作小颦。hǎi shān zhī yǒu dōng nán jiǎo,zhèng kàn guī hóng zuò xiǎo pín。

再次韵答完夫穆父

苏轼

掖垣老吏识郎君,并辔天街两绝尘。yē yuán lǎo lì shí láng jūn,bìng pèi tiān jiē liǎng jué chén。
汗血固应生有种,夜光那复困无因。hàn xuè gù yīng shēng yǒu zhǒng,yè guāng nà fù kùn wú yīn。
岂知西省深严地,也著东坡病瘦身。qǐ zhī xī shěng shēn yán dì,yě zhù dōng pō bìng shòu shēn。
免使谪仙明月下,狂歌对影只三人。miǎn shǐ zhé xiān míng yuè xià,kuáng gē duì yǐng zhǐ sān rén。

和人假山

苏轼

上党搀天碧玉环,绝河千里抱商颜。shàng dǎng chān tiān bì yù huán,jué hé qiān lǐ bào shāng yán。
试观烟雨三峰外,都在灵仙一掌间。shì guān yān yǔ sān fēng wài,dōu zài líng xiān yī zhǎng jiān。
造物何如童子戏,写真聊发使君闲。zào wù hé rú tóng zi xì,xiě zhēn liáo fā shǐ jūn xián。
何当挈取西征去,画作围床六曲山。hé dāng qiè qǔ xī zhēng qù,huà zuò wéi chuáng liù qū shān。

次韵子由送千之侄

苏轼

江上松楠深复深,满山风雨作龙吟。jiāng shàng sōng nán shēn fù shēn,mǎn shān fēng yǔ zuò lóng yín。
年来老干都生菌,下有孙枝欲出林。nián lái lǎo gàn dōu shēng jūn,xià yǒu sūn zhī yù chū lín。
白发未成归隐计,青衫傥有济时心。bái fā wèi chéng guī yǐn jì,qīng shān tǎng yǒu jì shí xīn。
闭门试草三千牍,仄席求人少似今。bì mén shì cǎo sān qiān dú,zè xí qiú rén shǎo shì jīn。

次韵钱舍人病起

苏轼

床下龟寒且耐支,杯中蛇去未应衰。chuáng xià guī hán qiě nài zhī,bēi zhōng shé qù wèi yīng shuāi。
殿门明日逢王傅,櫑具争先看不疑。diàn mén míng rì féng wáng fù,léi jù zhēng xiān kàn bù yí。
坐觉香烟携袖少,独愁花影上廊迟。zuò jué xiāng yān xié xiù shǎo,dú chóu huā yǐng shàng láng chí。
何妨一笑千疴散,绝胜仓公饮上池。hé fáng yī xiào qiān kē sàn,jué shèng cāng gōng yǐn shàng chí。

次韵朱光庭初夏

苏轼

朝罢人人识郑崇,直声如在履声中。cháo bà rén rén shí zhèng chóng,zhí shēng rú zài lǚ shēng zhōng。
卧闻疏响梧桐雨,独咏微凉殿阁风。wò wén shū xiǎng wú tóng yǔ,dú yǒng wēi liáng diàn gé fēng。
谏苑君方续承业,醉乡我欲访无功。jiàn yuàn jūn fāng xù chéng yè,zuì xiāng wǒ yù fǎng wú gōng。
陶然一枕谁呼觉,牛蚁初除病后聪。táo rán yī zhěn shuí hū jué,niú yǐ chū chú bìng hòu cōng。

送贾讷倅眉二首

苏轼

当年入蜀叹空回,未见峨眉肯再来。dāng nián rù shǔ tàn kōng huí,wèi jiàn é méi kěn zài lái。
童子遥知颂襦裤,使君先已洗樽罍。tóng zi yáo zhī sòng rú kù,shǐ jūn xiān yǐ xǐ zūn léi。
鹿头北望应逢雁,人日东郊尚有梅。lù tóu běi wàng yīng féng yàn,rén rì dōng jiāo shàng yǒu méi。
我老不堪歌《乐职》,后生试觅子渊才。wǒ lǎo bù kān gē lè zhí,hòu shēng shì mì zi yuān cái。

送贾讷倅眉二首

苏轼

老翁山下玉渊回,手植青松三万栽。lǎo wēng shān xià yù yuān huí,shǒu zhí qīng sōng sān wàn zāi。
父老得书知我在,小轩临水为君开。fù lǎo dé shū zhī wǒ zài,xiǎo xuān lín shuǐ wèi jūn kāi。
试看一一龙蛇活,更听萧萧风雨哀。shì kàn yī yī lóng shé huó,gèng tīng xiāo xiāo fēng yǔ āi。
便与甘棠同不剪,苍髯白甲待归来。biàn yǔ gān táng tóng bù jiǎn,cāng rán bái jiǎ dài guī lái。

次韵李修孺留别二首

苏轼

十年流落敢言归,鱼鸟江湖只自知。shí nián liú luò gǎn yán guī,yú niǎo jiāng hú zhǐ zì zhī。
岂意青天扫云雾,尽呼黄发寄安危。qǐ yì qīng tiān sǎo yún wù,jǐn hū huáng fā jì ān wēi。
风流吾子真前辈,人物他年记一时。fēng liú wú zi zhēn qián bèi,rén wù tā nián jì yī shí。
我欲折繻留此老,缁衣谁作好贤诗。wǒ yù zhé xū liú cǐ lǎo,zī yī shuí zuò hǎo xián shī。

次韵李修孺留别二首

苏轼

此生别袖几回麾,梦里黄州空自疑。cǐ shēng bié xiù jǐ huí huī,mèng lǐ huáng zhōu kōng zì yí。
何处青山不堪老,当时明月巧相随。hé chù qīng shān bù kān lǎo,dāng shí míng yuè qiǎo xiāng suí。
穷通等是思家意,衰病难堪送客悲。qióng tōng děng shì sī jiā yì,shuāi bìng nán kān sòng kè bēi。
好去江鱼煮江水,剑南归路有姜诗。hǎo qù jiāng yú zhǔ jiāng shuǐ,jiàn nán guī lù yǒu jiāng shī。

和周正孺坠马伤手

苏轼

平生学道已神完,岂复儿童私自怜。píng shēng xué dào yǐ shén wán,qǐ fù ér tóng sī zì lián。
醉坠何曾伤内守,色忧当为念先传。zuì zhuì hé céng shāng nèi shǒu,sè yōu dāng wèi niàn xiān chuán。
书空渐觉新诗健,把蟹行看乐事全。shū kōng jiàn jué xīn shī jiàn,bǎ xiè xíng kàn lè shì quán。
卖却老骢为酒直,大呼乡友作新年。mài què lǎo cōng wèi jiǔ zhí,dà hū xiāng yǒu zuò xīn nián。

潘推官母李氏挽词

苏轼

南浦凄凉老逐臣,东坡还往尽幽人。nán pǔ qī liáng lǎo zhú chén,dōng pō hái wǎng jǐn yōu rén。
杯盘惯作陶家客,弦诵尝叨孟母邻。bēi pán guàn zuò táo jiā kè,xián sòng cháng dāo mèng mǔ lín。
尚有升堂他日约,岂知负土一阡新。shàng yǒu shēng táng tā rì yuē,qǐ zhī fù tǔ yī qiān xīn。
今年我欲江湖去,暮雨连山宰树春。jīn nián wǒ yù jiāng hú qù,mù yǔ lián shān zǎi shù chūn。

玉堂栽花,周正孺有诗,次韵

苏轼

故山桃李半荒榛,粗报君恩便乞身。gù shān táo lǐ bàn huāng zhēn,cū bào jūn ēn biàn qǐ shēn。
竹簟暑风招我老,玉堂花蕊为谁春。zhú diàn shǔ fēng zhāo wǒ lǎo,yù táng huā ruǐ wèi shuí chūn。
纤纤翠蔓诗催发,皎皎霜葩发斗新。xiān xiān cuì màn shī cuī fā,jiǎo jiǎo shuāng pā fā dòu xīn。
只有《来禽青李帖》,他年留与学书人。zhǐ yǒu lái qín qīng lǐ tiē,tā nián liú yǔ xué shū rén。