古诗词

次韵答舒教授观余所藏墨

苏轼

异时长笑王会稽,野鹜膻腥污刀几。yì shí zhǎng xiào wáng huì jī,yě wù shān xīng wū dāo jǐ。
暮年却得庾安西,自厌家鸡题六纸。mù nián què dé yǔ ān xī,zì yàn jiā jī tí liù zhǐ。
二子风流冠当代,顾与儿童争愠喜。èr zi fēng liú guān dāng dài,gù yǔ ér tóng zhēng yùn xǐ。
秦王十八已龙飞,嗜好晚将蛇蚓比。qín wáng shí bā yǐ lóng fēi,shì hǎo wǎn jiāng shé yǐn bǐ。
我生百事不挂眼,时人谬说云工此。wǒ shēng bǎi shì bù guà yǎn,shí rén miù shuō yún gōng cǐ。
世间有癖念谁无,倾身障簏尤堪鄙。shì jiān yǒu pǐ niàn shuí wú,qīng shēn zhàng lù yóu kān bǐ。
人生当著几緉屐,定心肯为微物起。rén shēng dāng zhù jǐ liǎng jī,dìng xīn kěn wèi wēi wù qǐ。
此墨足支三十年,但恐风霜侵发齿。cǐ mò zú zhī sān shí nián,dàn kǒng fēng shuāng qīn fā chǐ。
非人磨墨墨磨人,瓶应未罄罍先耻。fēi rén mó mò mò mó rén,píng yīng wèi qìng léi xiān chǐ。
逝将振衣归故国,数亩荒园自锄理。shì jiāng zhèn yī guī gù guó,shù mǔ huāng yuán zì chú lǐ。
作书寄君君莫笑,但觅来禽与青李。zuò shū jì jūn jūn mò xiào,dàn mì lái qín yǔ qīng lǐ。
一螺点漆便有馀,万灶烧松何处使。yī luó diǎn qī biàn yǒu yú,wàn zào shāo sōng hé chù shǐ。
君不见永宁第中捣龙麝,列屋闲居清且美。jūn bù jiàn yǒng níng dì zhōng dǎo lóng shè,liè wū xián jū qīng qiě měi。
倒晕连眉秀岭浮,双鸦画鬓香云委。dào yūn lián méi xiù lǐng fú,shuāng yā huà bìn xiāng yún wěi。
时闻五斛赐蛾绿,不惜千金求獭髓。shí wén wǔ hú cì é lǜ,bù xī qiān jīn qiú tǎ suǐ。
闻君此诗当大笑,寒窗冷砚冰生水。wén jūn cǐ shī dāng dà xiào,hán chuāng lěng yàn bīng shēng shuǐ。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

雪诗八首

苏轼

海风吹浪去无边,倏忽凝为万顷田。hǎi fēng chuī làng qù wú biān,shū hū níng wèi wàn qǐng tián。
五月凉尘渴人肺,不知价值几多钱。wǔ yuè liáng chén kě rén fèi,bù zhī jià zhí jǐ duō qián。

雪诗八首

苏轼

高下横斜薄又浓,破窗疏户苦相攻。gāo xià héng xié báo yòu nóng,pò chuāng shū hù kǔ xiāng gōng。
莫言造物浑无意,好丑都来失旧容。mò yán zào wù hún wú yì,hǎo chǒu dōu lái shī jiù róng。

雪诗八首

苏轼

万石千钧积累成,未应忽此一毫轻。wàn shí qiān jūn jī lèi chéng,wèi yīng hū cǐ yī háo qīng。
寒松瘦竹元清劲,昨夜分明闻折声。hán sōng shòu zhú yuán qīng jìn,zuó yè fēn míng wén zhé shēng。

过都昌

苏轼

鄱阳湖上都昌县,灯火楼台一万家。pó yáng hú shàng dōu chāng xiàn,dēng huǒ lóu tái yī wàn jiā。
水隔南山人不渡,东风吹老碧桃花。shuǐ gé nán shān rén bù dù,dōng fēng chuī lǎo bì táo huā。

失题二首其二

苏轼

浮云有意藏山顶,流水无声入稻田。fú yún yǒu yì cáng shān dǐng,liú shuǐ wú shēng rù dào tián。
古木微风时起籁,诸峰落日尽藏烟。gǔ mù wēi fēng shí qǐ lài,zhū fēng luò rì jǐn cáng yān。

无题七绝一首

苏轼

春风寂寂夜寥寥,一望苍苔雪影遥。chūn fēng jì jì yè liáo liáo,yī wàng cāng tái xuě yǐng yáo。
何处幽香飞几片,只宜月色带花飘。hé chù yōu xiāng fēi jǐ piàn,zhǐ yí yuè sè dài huā piāo。

万州太守高公宿约游岑公洞,而夜雨连明,戏赠二小诗

苏轼

肩舆欲到岑公洞,正怯冲泥傍险行。jiān yú yù dào cén gōng dòng,zhèng qiè chōng ní bàng xiǎn xíng。
定是岑公閟清境,春江一夜雨连明。dìng shì cén gōng bì qīng jìng,chūn jiāng yī yè yǔ lián míng。

万州太守高公宿约游岑公洞,而夜雨连明,戏赠二小诗

苏轼

蓬窗高枕雨如绳,恰似糟床压酒声。péng chuāng gāo zhěn yǔ rú shéng,qià shì zāo chuáng yā jiǔ shēng。
今日岑公不能饮,吾侪犹健可频倾。jīn rì cén gōng bù néng yǐn,wú chái yóu jiàn kě pín qīng。

答子勉三首其三

苏轼

欧倩腰支柳一涡,小梅催拍大梅歌。ōu qiàn yāo zhī liǔ yī wō,xiǎo méi cuī pāi dà méi gē。
舞馀片片梨花落,争奈当涂风物何。wǔ yú piàn piàn lí huā luò,zhēng nài dāng tú fēng wù hé。

和人回文五首

苏轼

红窗小泣低声怨,永夕春寒斗帐空。hóng chuāng xiǎo qì dī shēng yuàn,yǒng xī chūn hán dòu zhàng kōng。
中酒落花飞絮乱,晓莺啼破梦匆匆。zhōng jiǔ luò huā fēi xù luàn,xiǎo yīng tí pò mèng cōng cōng。

和人回文五首

苏轼

同谁更倚闲窗绣,落日红扉小院深。tóng shuí gèng yǐ xián chuāng xiù,luò rì hóng fēi xiǎo yuàn shēn。
东复西流分水岭,恨兼愁续断弦琴。dōng fù xī liú fēn shuǐ lǐng,hèn jiān chóu xù duàn xián qín。

和人回文五首

苏轼

寒信风飘霜叶黄,冷灯残月照空床。hán xìn fēng piāo shuāng yè huáng,lěng dēng cán yuè zhào kōng chuáng。
看君寄忆传文锦,字字萦愁写断肠。kàn jūn jì yì chuán wén jǐn,zì zì yíng chóu xiě duàn cháng。

和人回文五首

苏轼

前堂画烛夜凝泪,半夜清香荔惹衾。qián táng huà zhú yè níng lèi,bàn yè qīng xiāng lì rě qīn。
烟锁竹枝寒宿鸟,水沉天色霁横参。yān suǒ zhú zhī hán sù niǎo,shuǐ chén tiān sè jì héng cān。

和人回文五首

苏轼

蛾翠敛时闻燕语,泪珠弹处见鸿归。é cuì liǎn shí wén yàn yǔ,lèi zhū dàn chù jiàn hóng guī。
多情妾似风花乱,薄幸郎如露草晞。duō qíng qiè shì fēng huā luàn,báo xìng láng rú lù cǎo xī。

又赠老谦

苏轼

泻汤旧得茶三昧,觅句近窥诗一斑。xiè tāng jiù dé chá sān mèi,mì jù jìn kuī shī yī bān。
清夜漫漫困披览,斋肠那得许悭顽。qīng yè màn màn kùn pī lǎn,zhāi cháng nà dé xǔ qiān wán。