古诗词

与客游道场何山,得鸟字

苏轼

清溪到山尽,飞路盘空小。qīng xī dào shān jǐn,fēi lù pán kōng xiǎo。
红亭与白塔,隐见乔木杪。hóng tíng yǔ bái tǎ,yǐn jiàn qiáo mù miǎo。
中休得小庵,孤绝寄云表。zhōng xiū dé xiǎo ān,gū jué jì yún biǎo。
洞庭在北户,云水天渺渺。dòng tíng zài běi hù,yún shuǐ tiān miǎo miǎo。
庵僧俗缘尽,净业洗未了。ān sēng sú yuán jǐn,jìng yè xǐ wèi le。
十年画鹊竹,益以诗自绕。shí nián huà què zhú,yì yǐ shī zì rào。
高堂俨像设,禅室各深窈。gāo táng yǎn xiàng shè,chán shì gè shēn yǎo。
奔泉何处来,华屋过溪沼。bēn quán hé chù lái,huá wū guò xī zhǎo。
何山隔幽谷,去路清且悄。hé shān gé yōu gǔ,qù lù qīng qiě qiāo。
长松度翠蔓,绝壁挂啼鸟。zhǎng sōng dù cuì màn,jué bì guà tí niǎo。
我友自杭来,尚叹所历少。wǒ yǒu zì háng lái,shàng tàn suǒ lì shǎo。
归途风雨作,一洗红日燎。guī tú fēng yǔ zuò,yī xǐ hóng rì liáo。
我惊万窍号,黑雾卷蓬蓼。wǒ jīng wàn qiào hào,hēi wù juǎn péng liǎo。
舟人纷变色,坐羡轻鸥矫。zhōu rén fēn biàn sè,zuò xiàn qīng ōu jiǎo。
我独唤酒杯,醉死胜流殍。wǒ dú huàn jiǔ bēi,zuì sǐ shèng liú piǎo。
书生例强狠,造物空烦扰。shū shēng lì qiáng hěn,zào wù kōng fán rǎo。
更将掀舞势,把烛画风筱。gèng jiāng xiān wǔ shì,bǎ zhú huà fēng xiǎo。
美人为破颜,正似腰支袅。měi rén wèi pò yán,zhèng shì yāo zhī niǎo。
明朝更陈迹,清景堕空杳。míng cháo gèng chén jì,qīng jǐng duò kōng yǎo。
作诗记馀欢,万古一昏晓。zuò shī jì yú huān,wàn gǔ yī hūn xiǎo。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

太皇太后阁六首

苏轼

渐台通翠浪,暑殿转清风。jiàn tái tōng cuì làng,shǔ diàn zhuǎn qīng fēng。
帘卷东朝散,金乌未遽中。lián juǎn dōng cháo sàn,jīn wū wèi jù zhōng。

太皇太后阁六首

苏轼

日永蚕收簇,风高麦上场。rì yǒng cán shōu cù,fēng gāo mài shàng chǎng。
朝来藉田令,菰黍献时芳。cháo lái jí tián lìng,gū shǔ xiàn shí fāng。

太皇太后阁六首

苏轼

舞羽诸羌伏,销兵万汇苏。wǔ yǔ zhū qiāng fú,xiāo bīng wàn huì sū。
只应黄纸诰,便是赤灵符。zhǐ yīng huáng zhǐ gào,biàn shì chì líng fú。

太皇太后阁六首

苏轼

令节陈诗岁岁新,从官何以寿吾君。lìng jié chén shī suì suì xīn,cóng guān hé yǐ shòu wú jūn。
愿储医国三年艾,不作沉湘《九辩》文。yuàn chǔ yī guó sān nián ài,bù zuò chén xiāng jiǔ biàn wén。

太皇太后阁六首

苏轼

忠臣谅节今千岁,孝女孤风满四方。zhōng chén liàng jié jīn qiān suì,xiào nǚ gū fēng mǎn sì fāng。
不复巫阳占郢梦,空馀仲御扣《河章》。bù fù wū yáng zhàn yǐng mèng,kōng yú zhòng yù kòu hé zhāng。

太皇太后阁六首

苏轼

长养恩深动植均,只忧贪吏尚残民。zhǎng yǎng ēn shēn dòng zhí jūn,zhǐ yōu tān lì shàng cán mín。
外廷已拜枭羹赐,应助吾君去不仁。wài tíng yǐ bài xiāo gēng cì,yīng zhù wú jūn qù bù rén。

皇太后阁六首

苏轼

露簟琴书冷,雕盘?饵新。lù diàn qín shū lěng,diāo pán ěr xīn。
深宫犹畏日,应念暑耘人。shēn gōng yóu wèi rì,yīng niàn shǔ yún rén。

皇太后阁六首

苏轼

万岁菖蒲酒,千金琥珀杯。wàn suì chāng pú jiǔ,qiān jīn hǔ pò bēi。
年年行乐处,新月挂池台。nián nián xíng lè chù,xīn yuè guà chí tái。

皇太后阁六首

苏轼

翠筒初裹楝,芗黍复缠菰。cuì tǒng chū guǒ liàn,xiāng shǔ fù chán gū。
水殿开冰鉴,琼浆冻玉壶。shuǐ diàn kāi bīng jiàn,qióng jiāng dòng yù hú。

皇太后阁六首

苏轼

秘殿扶疏夏木深,雨馀初有一蝉吟。mì diàn fú shū xià mù shēn,yǔ yú chū yǒu yī chán yín。
应将嬴女乘鸾扇,更助南风长棘心。yīng jiāng yíng nǚ chéng luán shàn,gèng zhù nán fēng zhǎng jí xīn。

皇太后阁六首

苏轼

上林珍木暗池台,蜀产吴包万里来。shàng lín zhēn mù àn chí tái,shǔ chǎn wú bāo wàn lǐ lái。
不独盘中见卢橘,时于粽里得杨梅。bù dú pán zhōng jiàn lú jú,shí yú zòng lǐ dé yáng méi。

皇太后阁六首

苏轼

闵楚遗风万古情,沅湘旧俗到金明。mǐn chǔ yí fēng wàn gǔ qíng,yuán xiāng jiù sú dào jīn míng。
翠舆黄伞何时幸,画鹢飞凫尽日横。cuì yú huáng sǎn hé shí xìng,huà yì fēi fú jǐn rì héng。

皇太妃阁五首

苏轼

午景帘栊静,薰风草木酣。wǔ jǐng lián lóng jìng,xūn fēng cǎo mù hān。
谁知恭俭德,彩缕出亲蚕。shuí zhī gōng jiǎn dé,cǎi lǚ chū qīn cán。

皇太妃阁五首

苏轼

雨细方梅夏,风高已麦秋。yǔ xì fāng méi xià,fēng gāo yǐ mài qiū。
应怜百花尽,绿叶暗红榴。yīng lián bǎi huā jǐn,lǜ yè àn hóng liú。

皇太妃阁五首

苏轼

辟兵已佩灵符小,续命仍萦彩缕长。pì bīng yǐ pèi líng fú xiǎo,xù mìng réng yíng cǎi lǚ zhǎng。
不为祈禳得天助,要令风俗乐时康。bù wèi qí ráng dé tiān zhù,yào lìng fēng sú lè shí kāng。