古诗词

鳆鱼行

苏轼

渐台人散长弓射,初啖鳆鱼人未识。jiàn tái rén sàn zhǎng gōng shè,chū dàn fù yú rén wèi shí。
西陵衰老穗帐空,肯向北河亲馈食。xī líng shuāi lǎo suì zhàng kōng,kěn xiàng běi hé qīn kuì shí。
两雄一律盗汉家,嗜好亦若肩相差。liǎng xióng yī lǜ dào hàn jiā,shì hǎo yì ruò jiān xiāng chà。
食每对之先太息,不因噎呕缘疮痂。shí měi duì zhī xiān tài xī,bù yīn yē ǒu yuán chuāng jiā。
中间霸据关梁隔,一枚何啻千金直。zhōng jiān bà jù guān liáng gé,yī méi hé chì qiān jīn zhí。
百年南北鲑菜通,往往残馀饱臧获。bǎi nián nán běi guī cài tōng,wǎng wǎng cán yú bǎo zāng huò。
东随海舶号倭螺,异方珍宝来更多。dōng suí hǎi bó hào wō luó,yì fāng zhēn bǎo lái gèng duō。
磨沙瀹沈成大胾,剖蚌作脯分馀波。mó shā yuè shěn chéng dà zì,pōu bàng zuò pú fēn yú bō。
君不闻蓬莱阁下驼棋岛,八月边风备胡獠。jūn bù wén péng lái gé xià tuó qí dǎo,bā yuè biān fēng bèi hú liáo。
舶船跋浪鼋鼍震,长镵铲处崖谷倒。bó chuán bá làng yuán tuó zhèn,zhǎng chán chǎn chù yá gǔ dào。
膳夫善治荐华堂,坐令雕俎生辉光。shàn fū shàn zhì jiàn huá táng,zuò lìng diāo zǔ shēng huī guāng。
肉芝石耳不足数,醋芼鱼皮真倚墙。ròu zhī shí ěr bù zú shù,cù mào yú pí zhēn yǐ qiáng。
中都贵人珍此味,糟浥油藏能远致。zhōng dōu guì rén zhēn cǐ wèi,zāo yì yóu cáng néng yuǎn zhì。
割肥方厌万钱厨,决眦可醒千日醉。gē féi fāng yàn wàn qián chú,jué zì kě xǐng qiān rì zuì。
三韩使者金鼎来,方奁馈送烦舆台。sān hán shǐ zhě jīn dǐng lái,fāng lián kuì sòng fán yú tái。
辽东太守远自献,临淄掾吏谁为材。liáo dōng tài shǒu yuǎn zì xiàn,lín zī yuàn lì shuí wèi cái。
吾生东归收一斛,苞苴未肯钻华屋。wú shēng dōng guī shōu yī hú,bāo jū wèi kěn zuān huá wū。
分送羹材作眼明,却取细书防老读。fēn sòng gēng cái zuò yǎn míng,què qǔ xì shū fáng lǎo dú。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

江神子·湖上与张先同赋时闻弹筝

苏轼

凤凰山下雨初晴,水风清,晚霞明。fèng huáng shān xià yǔ chū qíng,shuǐ fēng qīng,wǎn xiá míng。
一朵芙蕖,开过尚盈盈。yī duǒ fú qú,kāi guò shàng yíng yíng。
何处飞来双白鹭,如有意,慕娉婷。hé chù fēi lái shuāng bái lù,rú yǒu yì,mù pīng tíng。
忽闻江上弄哀筝,苦含情,遣谁听?烟敛云收,依约是湘灵。hū wén jiāng shàng nòng āi zhēng,kǔ hán qíng,qiǎn shuí tīng?yān liǎn yún shōu,yī yuē shì xiāng líng。
欲待曲终寻问取,人不见,数峰青。yù dài qū zhōng xún wèn qǔ,rén bù jiàn,shù fēng qīng。

行香子·病起小集

苏轼

昨夜霜风,先入梧桐。zuó yè shuāng fēng,xiān rù wú tóng。
浑无处、回避衰容。hún wú chù huí bì shuāi róng。
问公何事,不语书空。wèn gōng hé shì,bù yǔ shū kōng。
但一回醉,一回病,一回慵。dàn yī huí zuì,yī huí bìng,yī huí yōng。
朝来庭下,光阴如箭,似无言、有意伤侬。cháo lái tíng xià,guāng yīn rú jiàn,shì wú yán yǒu yì shāng nóng。
都将万事,付与千钟。dōu jiāng wàn shì,fù yǔ qiān zhōng。
任酒花白,眼花乱,烛花红。rèn jiǔ huā bái,yǎn huā luàn,zhú huā hóng。

阳关曲·中秋月

苏轼

暮云收尽溢清寒,银汉无声转玉盘。mù yún shōu jǐn yì qīng hán,yín hàn wú shēng zhuǎn yù pán。
此生此夜不长好,明月明年何处看。cǐ shēng cǐ yè bù zhǎng hǎo,míng yuè míng nián hé chù kàn。

蝶恋花·密州上元

苏轼

灯火钱塘三五夜。dēng huǒ qián táng sān wǔ yè。
明月如霜,照见人如画。míng yuè rú shuāng,zhào jiàn rén rú huà。
帐底吹笙香吐麝,更无一点尘随马。zhàng dǐ chuī shēng xiāng tǔ shè,gèng wú yī diǎn chén suí mǎ。
寂寞山城人老也。jì mò shān chéng rén lǎo yě。
击鼓吹箫,却入农桑社。jī gǔ chuī xiāo,què rù nóng sāng shè。
火冷灯稀霜露下,昏昏雪意云垂野。huǒ lěng dēng xī shuāng lù xià,hūn hūn xuě yì yún chuí yě。

西江月·中秋和子由

苏轼

世事一场大梦,人生几度秋凉。shì shì yī chǎng dà mèng,rén shēng jǐ dù qiū liáng。
夜来风叶已鸣廊,看取眉头鬓上。yè lái fēng yè yǐ míng láng,kàn qǔ méi tóu bìn shàng。
酒贱常愁客少,月明多被云妨。jiǔ jiàn cháng chóu kè shǎo,yuè míng duō bèi yún fáng。
中秋谁与共孤光,把盏凄然北望。zhōng qiū shuí yǔ gòng gū guāng,bǎ zhǎn qī rán běi wàng。

临江仙·送钱穆父

苏轼

一别都门三改火,天涯踏尽红尘。yī bié dōu mén sān gǎi huǒ,tiān yá tà jǐn hóng chén。
依然一笑作春温。yī rán yī xiào zuò chūn wēn。
无波真古井,有节是秋筠。wú bō zhēn gǔ jǐng,yǒu jié shì qiū yún。
惆怅孤帆连夜发,送行淡月微云。chóu chàng gū fān lián yè fā,sòng xíng dàn yuè wēi yún。
尊前不用翠眉颦。zūn qián bù yòng cuì méi pín。
人生如逆旅,我亦是行人。rén shēng rú nì lǚ,wǒ yì shì xíng rén。

行香子·丹阳寄述古

苏轼

携手江村,梅雪飘裙。xié shǒu jiāng cūn,méi xuě piāo qún。
情何限、处处销魂。qíng hé xiàn chù chù xiāo hún。
故人不见,旧曲重闻。gù rén bù jiàn,jiù qū zhòng wén。
向望湖楼,孤山寺,涌金门。xiàng wàng hú lóu,gū shān sì,yǒng jīn mén。
寻常行处,题诗千首,绣罗衫、与拂红尘。xún cháng xíng chù,tí shī qiān shǒu,xiù luó shān yǔ fú hóng chén。
别来相忆,知是何人。bié lái xiāng yì,zhī shì hé rén。
有湖中月,江边柳,陇头云。yǒu hú zhōng yuè,jiāng biān liǔ,lǒng tóu yún。

浣溪沙·簌簌衣巾落枣花

苏轼

簌簌衣巾落枣花,村南村北响缫车。sù sù yī jīn luò zǎo huā,cūn nán cūn běi xiǎng sāo chē。
半依古柳卖黄瓜。bàn yī gǔ liǔ mài huáng guā。
酒困路长惟欲睡,日高人渴漫思茶。jiǔ kùn lù zhǎng wéi yù shuì,rì gāo rén kě màn sī chá。
敲门试问野人家。qiāo mén shì wèn yě rén jiā。

满庭芳

苏轼

蜗角虚名,蝇头微利,算来着甚干忙。wō jiǎo xū míng,yíng tóu wēi lì,suàn lái zhe shén gàn máng。
事皆前定,谁弱又谁强。shì jiē qián dìng,shuí ruò yòu shuí qiáng。
且趁闲身未老,尽放我、些子疏狂。qiě chèn xián shēn wèi lǎo,jǐn fàng wǒ xiē zi shū kuáng。
百年里,浑教是醉,三万六千场。bǎi nián lǐ,hún jiào shì zuì,sān wàn liù qiān chǎng。
思量。sī liàng。
能几许,忧愁风雨,一半相妨,又何须,抵死说短论长。néng jǐ xǔ,yōu chóu fēng yǔ,yī bàn xiāng fáng,yòu hé xū,dǐ sǐ shuō duǎn lùn zhǎng。
幸对清风皓月,苔茵展、云幕高张。xìng duì qīng fēng hào yuè,tái yīn zhǎn yún mù gāo zhāng。
江南好,千钟美酒,一曲《满庭芳》。jiāng nán hǎo,qiān zhōng měi jiǔ,yī qū mǎn tíng fāng。

行香子·过七里濑

苏轼

一叶舟轻,双桨鸿惊。yī yè zhōu qīng,shuāng jiǎng hóng jīng。
水天清、影湛波平。shuǐ tiān qīng yǐng zhàn bō píng。
鱼翻藻鉴,鹭点烟汀。yú fān zǎo jiàn,lù diǎn yān tīng。
过沙溪急,霜溪冷,月溪明。guò shā xī jí,shuāng xī lěng,yuè xī míng。
重重似画,曲曲如屏。zhòng zhòng shì huà,qū qū rú píng。
算当年、虚老严陵。suàn dāng nián xū lǎo yán líng。
君臣一梦,今古空名。jūn chén yī mèng,jīn gǔ kōng míng。
但远山长,云山乱,晓山青。dàn yuǎn shān zhǎng,yún shān luàn,xiǎo shān qīng。

浣溪沙·徐州石潭谢雨,道上作五首。潭在城东二十里,常与泗水增减,清浊相应(其三)

苏轼

麻叶层层苘叶光,谁家煮茧一村香?隔篱娇语络丝娘。má yè céng céng qǐng yè guāng,shuí jiā zhǔ jiǎn yī cūn xiāng?gé lí jiāo yǔ luò sī niáng。
垂白杖藜抬醉眼,捋青捣麨软饥肠,问言豆叶几时黄?chuí bái zhàng lí tái zuì yǎn,lǚ qīng dǎo chǎo ruǎn jī cháng,wèn yán dòu yè jǐ shí huáng?

减字木兰花·莺初解语

苏轼

莺初解语,最是一年春好处。yīng chū jiě yǔ,zuì shì yī nián chūn hǎo chù。
微雨如酥,草色遥看近却无。wēi yǔ rú sū,cǎo sè yáo kàn jìn què wú。
休辞醉倒,花不看开人易老。xiū cí zuì dào,huā bù kàn kāi rén yì lǎo。
莫待春回,颠倒红英间绿苔。mò dài chūn huí,diān dào hóng yīng jiān lǜ tái。

菩萨蛮·回文夏闺怨

苏轼

柳庭风静人眠昼,昼眠人静风庭柳。liǔ tíng fēng jìng rén mián zhòu,zhòu mián rén jìng fēng tíng liǔ。
香汗薄衫凉,凉衫薄汗香。xiāng hàn báo shān liáng,liáng shān báo hàn xiāng。
手红冰碗藕,藕碗冰红手。shǒu hóng bīng wǎn ǒu,ǒu wǎn bīng hóng shǒu。
郎笑藕丝长,长丝藕笑郎。láng xiào ǒu sī zhǎng,zhǎng sī ǒu xiào láng。

薄薄酒二章

苏轼

薄薄酒,胜茶汤;báo báo jiǔ,shèng chá tāng;
粗粗布,胜无裳;丑妻恶妾胜空房。cū cū bù,shèng wú shang;chǒu qī è qiè shèng kōng fáng。
五更待漏靴满霜,不如三伏日高睡足北窗凉。wǔ gèng dài lòu xuē mǎn shuāng,bù rú sān fú rì gāo shuì zú běi chuāng liáng。
珠襦玉柙万人相送归北邙,不如悬鹑百结独坐负朝阳。zhū rú yù xiá wàn rén xiāng sòng guī běi máng,bù rú xuán chún bǎi jié dú zuò fù cháo yáng。
生前富贵,死后文章,百年瞬息万世忙。shēng qián fù guì,sǐ hòu wén zhāng,bǎi nián shùn xī wàn shì máng。
夷齐盗跖俱亡羊,不如眼前一醉是非忧乐都两忘。yí qí dào zhí jù wáng yáng,bù rú yǎn qián yī zuì shì fēi yōu lè dōu liǎng wàng。
薄薄酒,饮两钟;báo báo jiǔ,yǐn liǎng zhōng;
粗粗布,著两重;cū cū bù,zhù liǎng zhòng;
美恶虽异醉暖同,丑妻恶妾寿乃公。měi è suī yì zuì nuǎn tóng,chǒu qī è qiè shòu nǎi gōng。
隐居求志义之従,本不计较东华尘土北窗风。yǐn jū qiú zhì yì zhī cóng,běn bù jì jiào dōng huá chén tǔ běi chuāng fēng。
百年虽长要有终,富死未必输生穷。bǎi nián suī zhǎng yào yǒu zhōng,fù sǐ wèi bì shū shēng qióng。
但恐珠玉留君容,千载不朽遭樊崇。dàn kǒng zhū yù liú jūn róng,qiān zài bù xiǔ zāo fán chóng。
文章自足欺盲聋,谁使一朝富贵面发红。wén zhāng zì zú qī máng lóng,shuí shǐ yī cháo fù guì miàn fā hóng。
达人自达酒何功,世间是非忧乐本来空。dá rén zì dá jiǔ hé gōng,shì jiān shì fēi yōu lè běn lái kōng。

水调歌头

苏轼

安石在东海,从事鬓惊秋。ān shí zài dōng hǎi,cóng shì bìn jīng qiū。
中年亲友难别,丝竹缓离愁。zhōng nián qīn yǒu nán bié,sī zhú huǎn lí chóu。
一旦功成名遂,准拟东还海道,扶病入西州。yī dàn gōng chéng míng suì,zhǔn nǐ dōng hái hǎi dào,fú bìng rù xī zhōu。
雅志困轩冕,遗恨寄沧洲。yǎ zhì kùn xuān miǎn,yí hèn jì cāng zhōu。
岁云暮,须早计,要褐裘。suì yún mù,xū zǎo jì,yào hè qiú。
故乡归去千里,佳处辄迟留。gù xiāng guī qù qiān lǐ,jiā chù zhé chí liú。
我醉歌时君和,醉倒须君扶我,惟酒可忘忧。wǒ zuì gē shí jūn hé,zuì dào xū jūn fú wǒ,wéi jiǔ kě wàng yōu。
一任刘玄德,相对卧高楼。yī rèn liú xuán dé,xiāng duì wò gāo lóu。
31101234567»