古诗词

鳆鱼行

苏轼

渐台人散长弓射,初啖鳆鱼人未识。jiàn tái rén sàn zhǎng gōng shè,chū dàn fù yú rén wèi shí。
西陵衰老穗帐空,肯向北河亲馈食。xī líng shuāi lǎo suì zhàng kōng,kěn xiàng běi hé qīn kuì shí。
两雄一律盗汉家,嗜好亦若肩相差。liǎng xióng yī lǜ dào hàn jiā,shì hǎo yì ruò jiān xiāng chà。
食每对之先太息,不因噎呕缘疮痂。shí měi duì zhī xiān tài xī,bù yīn yē ǒu yuán chuāng jiā。
中间霸据关梁隔,一枚何啻千金直。zhōng jiān bà jù guān liáng gé,yī méi hé chì qiān jīn zhí。
百年南北鲑菜通,往往残馀饱臧获。bǎi nián nán běi guī cài tōng,wǎng wǎng cán yú bǎo zāng huò。
东随海舶号倭螺,异方珍宝来更多。dōng suí hǎi bó hào wō luó,yì fāng zhēn bǎo lái gèng duō。
磨沙瀹沈成大胾,剖蚌作脯分馀波。mó shā yuè shěn chéng dà zì,pōu bàng zuò pú fēn yú bō。
君不闻蓬莱阁下驼棋岛,八月边风备胡獠。jūn bù wén péng lái gé xià tuó qí dǎo,bā yuè biān fēng bèi hú liáo。
舶船跋浪鼋鼍震,长镵铲处崖谷倒。bó chuán bá làng yuán tuó zhèn,zhǎng chán chǎn chù yá gǔ dào。
膳夫善治荐华堂,坐令雕俎生辉光。shàn fū shàn zhì jiàn huá táng,zuò lìng diāo zǔ shēng huī guāng。
肉芝石耳不足数,醋芼鱼皮真倚墙。ròu zhī shí ěr bù zú shù,cù mào yú pí zhēn yǐ qiáng。
中都贵人珍此味,糟浥油藏能远致。zhōng dōu guì rén zhēn cǐ wèi,zāo yì yóu cáng néng yuǎn zhì。
割肥方厌万钱厨,决眦可醒千日醉。gē féi fāng yàn wàn qián chú,jué zì kě xǐng qiān rì zuì。
三韩使者金鼎来,方奁馈送烦舆台。sān hán shǐ zhě jīn dǐng lái,fāng lián kuì sòng fán yú tái。
辽东太守远自献,临淄掾吏谁为材。liáo dōng tài shǒu yuǎn zì xiàn,lín zī yuàn lì shuí wèi cái。
吾生东归收一斛,苞苴未肯钻华屋。wú shēng dōng guī shōu yī hú,bāo jū wèi kěn zuān huá wū。
分送羹材作眼明,却取细书防老读。fēn sòng gēng cái zuò yǎn míng,què qǔ xì shū fáng lǎo dú。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵子由岐下诗,并引其一北亭

苏轼

自昔为神树,空闻蜩鵙鸣。zì xī wèi shén shù,kōng wén tiáo jú míng。
社公烦见辍,为尔致羊羹。shè gōng fán jiàn chuò,wèi ěr zhì yáng gēng。

次韵子由岐下诗,并引其一北亭

苏轼

采撷殊未厌,忽然已成阴。cǎi xié shū wèi yàn,hū rán yǐ chéng yīn。
蝉鸣看不见,鹤立赴还深。chán míng kàn bù jiàn,hè lì fù hái shēn。

次韵子由岐下诗,并引其一北亭

苏轼

强致南山树,来经渭水滩。qiáng zhì nán shān shù,lái jīng wèi shuǐ tān。
生成未有意,鸦鹊莫相干。shēng chéng wèi yǒu yì,yā què mò xiāng gàn。

次韵子由岐下诗,并引其一北亭

苏轼

依依古松子,郁郁绿毛身。yī yī gǔ sōng zi,yù yù lǜ máo shēn。
每长须成节,明年渐庇人。měi zhǎng xū chéng jié,míng nián jiàn bì rén。

次韵子由岐下诗,并引其一北亭

苏轼

今年手自栽,问我何年去?jīn nián shǒu zì zāi,wèn wǒ hé nián qù?
他年我复来,摇落伤人意。tā nián wǒ fù lái,yáo luò shāng rén yì。

九月中曾题二小诗于南溪竹上,既而忘之,昨日再游,见而录之其二

苏轼

谁谓江湖居,而为虎豹宅?shuí wèi jiāng hú jū,ér wèi hǔ bào zhái?
焚山岂不能,爱此千竿碧。fén shān qǐ bù néng,ài cǐ qiān gān bì。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

蛙鸣青草泊,蝉噪垂杨浦。wā míng qīng cǎo pō,chán zào chuí yáng pǔ。
吾行亦偶然,及此新过雨。wú xíng yì ǒu rán,jí cǐ xīn guò yǔ。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

鸟乐忘置罦,鱼乐忘钩饵。niǎo lè wàng zhì fú,yú lè wàng gōu ěr。
何必择所安,滔滔天下是。hé bì zé suǒ ān,tāo tāo tiān xià shì。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

烟火动村落,晨光尚熹微。yān huǒ dòng cūn luò,chén guāng shàng xī wēi。
田园处处好,渊明胡不归。tián yuán chù chù hǎo,yuān míng hú bù guī。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

我行无疾徐,轻楫信溶漾。wǒ xíng wú jí xú,qīng jí xìn róng yàng。
船留村市闹,闸发寒波涨。chuán liú cūn shì nào,zhá fā hán bō zhǎng。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

舟人苦炎热,宿此乔木湾。zhōu rén kǔ yán rè,sù cǐ qiáo mù wān。
清月未及上,黑云如颓山。qīng yuè wèi jí shàng,hēi yún rú tuí shān。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

万窍号地籁,冲风散天池。wàn qiào hào dì lài,chōng fēng sàn tiān chí。
喧豗瞬息间,还挂斗与箕。xuān huī shùn xī jiān,hái guà dòu yǔ jī。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

颍水非汉水,亦作蒲萄绿。yǐng shuǐ fēi hàn shuǐ,yì zuò pú táo lǜ。
恨无襄阳儿,令唱《铜鞮曲》。hèn wú xiāng yáng ér,lìng chàng tóng dī qū。

出都来陈,所乘船上有题小诗八首,不知何人有感于余心者,聊为和之

苏轼

我诗虽云拙,心平声韵和。wǒ shī suī yún zhuō,xīn píng shēng yùn hé。
年来烦恼尽,古井无由波。nián lái fán nǎo jǐn,gǔ jǐng wú yóu bō。

哭欧阳公,孤山僧惠思示小诗,次韵

苏轼

故人已为土,衰鬓亦惊秋。gù rén yǐ wèi tǔ,shuāi bìn yì jīng qiū。
犹喜孤山下,相逢说旧游。yóu xǐ gū shān xià,xiāng féng shuō jiù yóu。