古诗词

新渡寺席上,次赵景贶、陈履常韵,送欧阳叔弼。比来诸君唱和,叔弼但袖手傍睨而已,临别,忽出一篇,颇有渊明风致,坐皆惊叹

苏轼

神屠不目全,妙额惟妆半。shén tú bù mù quán,miào é wéi zhuāng bàn。
更刀乃族庖,倚市必丑悍。gèng dāo nǎi zú páo,yǐ shì bì chǒu hàn。
平生魏公筹,忽斫郢人墁。píng shēng wèi gōng chóu,hū zhuó yǐng rén màn。
诗书亦何用,适道须此馆。shī shū yì hé yòng,shì dào xū cǐ guǎn。
多言虽数穷,微中或排难。duō yán suī shù qióng,wēi zhōng huò pái nán。
子诗如清风,翏翏发将旦。zi shī rú qīng fēng,liù liù fā jiāng dàn。
胡为久闭匿,绮语真自患。hú wèi jiǔ bì nì,qǐ yǔ zhēn zì huàn。
许时笑我痴,隔屋相咏叹。xǔ shí xiào wǒ chī,gé wū xiāng yǒng tàn。
竟识彦道不?绝叫呼百万。jìng shí yàn dào bù?jué jiào hū bǎi wàn。
清朝固多士,人门子皆冠。qīng cháo gù duō shì,rén mén zi jiē guān。
莫言清颍水,从此隔河汉。mò yán qīng yǐng shuǐ,cóng cǐ gé hé hàn。
异时我独来,得鱼杨柳贯。yì shí wǒ dú lái,dé yú yáng liǔ guàn。
持归不忍食,尺素解凄断。chí guī bù rěn shí,chǐ sù jiě qī duàn。
中有清圆句,铜丸飞柘弹。zhōng yǒu qīng yuán jù,tóng wán fēi zhè dàn。
春愁结凌澌,正待一笑泮。chūn chóu jié líng sī,zhèng dài yī xiào pàn。
百篇倘寄我,呻吟郑人缓。bǎi piān tǎng jì wǒ,shēn yín zhèng rén huǎn。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

题西林壁

苏轼

横看成岭侧成峰,远近高低各不同。héng kàn chéng lǐng cè chéng fēng,yuǎn jìn gāo dī gè bù tóng。
不识庐山真面目,只缘身在此山中。bù shí lú shān zhēn miàn mù,zhǐ yuán shēn zài cǐ shān zhōng。

和子由渑池怀旧

苏轼

人生到处知何似,应似飞鸿踏雪泥。rén shēng dào chù zhī hé shì,yīng shì fēi hóng tà xuě ní。
泥上偶然留指爪,鸿飞那复计东西。ní shàng ǒu rán liú zhǐ zhǎo,hóng fēi nà fù jì dōng xī。
老僧已死成新塔,坏壁无由见旧题。lǎo sēng yǐ sǐ chéng xīn tǎ,huài bì wú yóu jiàn jiù tí。
往日崎岖还记否,路长人困蹇驴嘶。wǎng rì qí qū hái jì fǒu,lù zhǎng rén kùn jiǎn lǘ sī。

儋耳

苏轼

霹雳收威暮雨开,独凭栏槛倚崔嵬。pī lì shōu wēi mù yǔ kāi,dú píng lán kǎn yǐ cuī wéi。
垂天雌霓云端下,快意雄风海上来。chuí tiān cí ní yún duān xià,kuài yì xióng fēng hǎi shàng lái。
野老已歌丰岁语,除书欲放逐臣回。yě lǎo yǐ gē fēng suì yǔ,chú shū yù fàng zhú chén huí。
残年饱饭东坡老,一壑能专万事灰。cán nián bǎo fàn dōng pō lǎo,yī hè néng zhuān wàn shì huī。

有美堂暴雨

苏轼

游人脚底一声雷,满座顽云拨不开。yóu rén jiǎo dǐ yī shēng léi,mǎn zuò wán yún bō bù kāi。
天外黑风吹海立,浙东飞雨过江来。tiān wài hēi fēng chuī hǎi lì,zhè dōng fēi yǔ guò jiāng lái。
十分潋滟金樽凸,千杖敲铿羯鼓催。shí fēn liàn yàn jīn zūn tū,qiān zhàng qiāo kēng jié gǔ cuī。
唤起谪仙泉洒面,倒倾鲛室泻琼瑰。huàn qǐ zhé xiān quán sǎ miàn,dào qīng jiāo shì xiè qióng guī。

饮湖上初晴后雨(其二)

苏轼

水光潋滟晴方好,山色空蒙雨亦奇。shuǐ guāng liàn yàn qíng fāng hǎo,shān sè kōng méng yǔ yì qí。
欲把西湖比西子,淡妆浓抹总相宜。yù bǎ xī hú bǐ xī zi,dàn zhuāng nóng mǒ zǒng xiāng yí。

惠崇春江晚景(其一)

苏轼

竹外桃花三两枝,春江水暖鸭先知。zhú wài táo huā sān liǎng zhī,chūn jiāng shuǐ nuǎn yā xiān zhī。
蒌蒿满地芦芽短,正是河豚欲上时。lóu hāo mǎn dì lú yá duǎn,zhèng shì hé tún yù shàng shí。

望湖楼晚景

苏轼

横风吹雨入楼斜,壮观应须好句夸。héng fēng chuī yǔ rù lóu xié,zhuàng guān yīng xū hǎo jù kuā。
雨过潮平江海碧,电光时掣紫金蛇。yǔ guò cháo píng jiāng hǎi bì,diàn guāng shí chè zǐ jīn shé。

观潮

苏轼

庐山烟雨浙江潮,未到千般恨不消。lú shān yān yǔ zhè jiāng cháo,wèi dào qiān bān hèn bù xiāo。
到得还来别无事,庐山烟雨浙江潮。dào dé hái lái bié wú shì,lú shān yān yǔ zhè jiāng cháo。

六月二十七日望湖楼醉书(其一)

苏轼

黑云翻墨未遮山,白雨跳珠乱入船。hēi yún fān mò wèi zhē shān,bái yǔ tiào zhū luàn rù chuán。
卷地风来忽吹散,望湖楼下水如天。juǎn dì fēng lái hū chuī sàn,wàng hú lóu xià shuǐ rú tiān。

寒食雨(其一)

苏轼

自我来黄州,已过三寒食。zì wǒ lái huáng zhōu,yǐ guò sān hán shí。
年年欲惜春,春去不容惜。nián nián yù xī chūn,chūn qù bù róng xī。
今年又苦雨,两月秋萧瑟。jīn nián yòu kǔ yǔ,liǎng yuè qiū xiāo sè。
卧闻海棠花,泥污燕支雪。wò wén hǎi táng huā,ní wū yàn zhī xuě。
暗中偷负去,夜半真有力。àn zhōng tōu fù qù,yè bàn zhēn yǒu lì。
何殊病少年,病起头已白。hé shū bìng shǎo nián,bìng qǐ tóu yǐ bái。

寒食雨(其二)

苏轼

春江欲入户,雨势来不已。chūn jiāng yù rù hù,yǔ shì lái bù yǐ。
小屋如渔舟,蒙蒙水云里。xiǎo wū rú yú zhōu,méng méng shuǐ yún lǐ。
空庖煮寒菜,破灶烧湿苇。kōng páo zhǔ hán cài,pò zào shāo shī wěi。
那知是寒食,但见乌衔纸。nà zhī shì hán shí,dàn jiàn wū xián zhǐ。
君门深九重,坟墓在万里。jūn mén shēn jiǔ zhòng,fén mù zài wàn lǐ。
也拟哭途穷,死灰吹不起。yě nǐ kū tú qióng,sǐ huī chuī bù qǐ。

题金山寺

苏轼

潮随暗浪雪山倾,远浦渔舟钓月明。cháo suí àn làng xuě shān qīng,yuǎn pǔ yú zhōu diào yuè míng。
桥对寺门松径小,槛当泉眼石波清。qiáo duì sì mén sōng jìng xiǎo,kǎn dāng quán yǎn shí bō qīng。
迢迢绿树江天晓,霭霭红霞晚日晴。tiáo tiáo lǜ shù jiāng tiān xiǎo,ǎi ǎi hóng xiá wǎn rì qíng。
遥望四边云接水,碧峰千点数鸿轻。yáo wàng sì biān yún jiē shuǐ,bì fēng qiān diǎn shù hóng qīng。

自题金山画像

苏轼

心似已灰之木,身如不系之舟。xīn shì yǐ huī zhī mù,shēn rú bù xì zhī zhōu。
问汝平生功业,黄州惠州儋州。wèn rǔ píng shēng gōng yè,huáng zhōu huì zhōu dān zhōu。

洗儿诗

苏轼

人皆养子望聪明,我被聪明误一生。rén jiē yǎng zi wàng cōng míng,wǒ bèi cōng míng wù yī shēng。
惟愿孩儿愚且鲁,无灾无难到公卿。wéi yuàn hái ér yú qiě lǔ,wú zāi wú nán dào gōng qīng。

儋耳山

苏轼

突兀隘空虚,他山总不如。tū wù ài kōng xū,tā shān zǒng bù rú。
君看道傍石,尽是补天馀。jūn kàn dào bàng shí,jǐn shì bǔ tiān yú。