古诗词

次韵正辅同游白水山

苏轼

只知楚越为天涯,不知肝胆非一家。zhǐ zhī chǔ yuè wèi tiān yá,bù zhī gān dǎn fēi yī jiā。
此身如线自萦绕,左旋右转随缫车。cǐ shēn rú xiàn zì yíng rào,zuǒ xuán yòu zhuǎn suí sāo chē。
误抛山林入朝市,平地咫尺千褒斜。wù pāo shān lín rù cháo shì,píng dì zhǐ chǐ qiān bāo xié。
欲从稚川隐罗浮,先与灵运开永嘉。yù cóng zhì chuān yǐn luó fú,xiān yǔ líng yùn kāi yǒng jiā。
首参虞舜款韶石,次谒六祖登南华。shǒu cān yú shùn kuǎn sháo shí,cì yè liù zǔ dēng nán huá。
仙山一见五色羽,雪树两摘南枝花。xiān shān yī jiàn wǔ sè yǔ,xuě shù liǎng zhāi nán zhī huā。
赤鱼白蟹箸屡下,黄柑绿橘笾常加。chì yú bái xiè zhù lǚ xià,huáng gān lǜ jú biān cháng jiā。
糖霜不待蜀客寄,荔支莫信闽人夸。táng shuāng bù dài shǔ kè jì,lì zhī mò xìn mǐn rén kuā。
恣倾白蜜收五棱,细斸黄土栽三桠。zì qīng bái mì shōu wǔ léng,xì zhǔ huáng tǔ zāi sān yā。
朱明洞裹得灵草,翩然放杖凌苍霞。zhū míng dòng guǒ dé líng cǎo,piān rán fàng zhàng líng cāng xiá。
岂无轩车驾熟鹿,亦有鼓吹号寒蛙。qǐ wú xuān chē jià shú lù,yì yǒu gǔ chuī hào hán wā。
山人劝酒不用勺,石上自有樽罍洼。shān rén quàn jiǔ bù yòng sháo,shí shàng zì yǒu zūn léi wā。
径从此路朝玉阙,千里莫遣毫厘差。jìng cóng cǐ lù cháo yù quē,qiān lǐ mò qiǎn háo lí chà。
故人日夜望我归,相迎欲到长风沙。gù rén rì yè wàng wǒ guī,xiāng yíng yù dào zhǎng fēng shā。
岂知乘槎天女侧,独倚云机看织纱。qǐ zhī chéng chá tiān nǚ cè,dú yǐ yún jī kàn zhī shā。
世间谁似老兄弟,笃爱不复相疵瑕。shì jiān shuí shì lǎo xiōng dì,dǔ ài bù fù xiāng cī xiá。
相携行到水穷处,庶几一见留子嗟。xiāng xié xíng dào shuǐ qióng chù,shù jǐ yī jiàn liú zi jiē。
千年枸杞常夜吠,无数草棘工藏遮。qiān nián gǒu qǐ cháng yè fèi,wú shù cǎo jí gōng cáng zhē。
但令凡心一洗濯,神人仙药不我遐。dàn lìng fán xīn yī xǐ zhuó,shén rén xiān yào bù wǒ xiá。
山中归来万想灭,岂复回顾双云鸦。shān zhōng guī lái wàn xiǎng miè,qǐ fù huí gù shuāng yún yā。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

中隐堂诗,并叙

苏轼

翠石如鹦鹉,何年别海堧。cuì shí rú yīng wǔ,hé nián bié hǎi ruán。
贡随南使远,载压渭舟偏。gòng suí nán shǐ yuǎn,zài yā wèi zhōu piān。
已伴乔松老,那知故国迁。yǐ bàn qiáo sōng lǎo,nà zhī gù guó qiān。
金人解辞汉,汝独不潸然?jīn rén jiě cí hàn,rǔ dú bù shān rán?

中隐堂诗,并叙

苏轼

都城更几姓,到处有残碑。dōu chéng gèng jǐ xìng,dào chù yǒu cán bēi。
古隧埋蝌蚪,崩崖露伏龟。gǔ suì mái kē dǒu,bēng yá lù fú guī。
安排壮亭榭,收拾费金赀。ān pái zhuàng tíng xiè,shōu shí fèi jīn zī。
岣嵝何须到,韩公浪自悲。gǒu lǒu hé xū dào,hán gōng làng zì bēi。

扶风天和寺

苏轼

远望若可爱,朱栏碧瓦沟。yuǎn wàng ruò kě ài,zhū lán bì wǎ gōu。
聊为一驻足,且慰百回头。liáo wèi yī zhù zú,qiě wèi bǎi huí tóu。
水落见山石,尘高昏市楼。shuǐ luò jiàn shān shí,chén gāo hūn shì lóu。
临风莫长啸,遗响浩难收。lín fēng mò zhǎng xiào,yí xiǎng hào nán shōu。

大老寺竹间阁子

苏轼

残花带叶暗,新笋出林香。cán huā dài yè àn,xīn sǔn chū lín xiāng。
但见竹阴绿,不知汧水黄。dàn jiàn zhú yīn lǜ,bù zhī qiān shuǐ huáng。
树高倾陇鸟,池浚落河鲂。shù gāo qīng lǒng niǎo,chí jùn luò hé fáng。
栽种良辛苦,孤僧瘦欲尪。zāi zhǒng liáng xīn kǔ,gū sēng shòu yù wāng。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

晃荡平川尽,坡陀翠麓横。huǎng dàng píng chuān jǐn,pō tuó cuì lù héng。
忽逢孤塔迥,独向乱山明。hū féng gū tǎ jiǒng,dú xiàng luàn shān míng。
信足幽寻远,临风却立惊。xìn zú yōu xún yuǎn,lín fēng què lì jīng。
原田浩如海,滚滚尽东倾。yuán tián hào rú hǎi,gǔn gǔn jǐn dōng qīng。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

翠壁下无路,何年雷雨穿。cuì bì xià wú lù,hé nián léi yǔ chuān。
光摇岩上寺,深到影中天。guāng yáo yán shàng sì,shēn dào yǐng zhōng tiān。
我欲然犀看,龙应抱宝眠。wǒ yù rán xī kàn,lóng yīng bào bǎo mián。
谁能孤石上,危坐试僧禅。shuí néng gū shí shàng,wēi zuò shì sēng chán。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

东去愁攀石,西来怯渡桥。dōng qù chóu pān shí,xī lái qiè dù qiáo。
碧潭如见试,白塔苦相招。bì tán rú jiàn shì,bái tǎ kǔ xiāng zhāo。
野馈惭微薄,村沽慰寂寥。yě kuì cán wēi báo,cūn gū wèi jì liáo。
路穷斤斧绝,松桂得干霄。lù qióng jīn fǔ jué,sōng guì dé gàn xiāo。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

唐初传有此,乱后不留碑。táng chū chuán yǒu cǐ,luàn hòu bù liú bēi。
畏虎关门早,无村得米迟。wèi hǔ guān mén zǎo,wú cūn dé mǐ chí。
山泉自入瓮,野桂不胜炊。shān quán zì rù wèng,yě guì bù shèng chuī。
信美那能久,应先学忍饥。xìn měi nà néng jiǔ,yīng xiān xué rěn jī。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

未应将军聘,初从季直游。wèi yīng jiāng jūn pìn,chū cóng jì zhí yóu。
绛纱生不识,苍石尚能留。jiàng shā shēng bù shí,cāng shí shàng néng liú。
岂害依梁冀,何须困李侯。qǐ hài yī liáng jì,hé xū kùn lǐ hóu。
吾诗慎勿刻,猿鹤为君羞。wú shī shèn wù kè,yuán hè wèi jūn xiū。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

洞里吹箫子,终年守独幽。dòng lǐ chuī xiāo zi,zhōng nián shǒu dú yōu。
石泉为晓镜,山月当帘钩。shí quán wèi xiǎo jìng,shān yuè dāng lián gōu。
岁晚杉枫尽,人归雾雨愁。suì wǎn shān fēng jǐn,rén guī wù yǔ chóu。
送迎应鄙陋,谁继楚臣讴。sòng yíng yīng bǐ lòu,shuí jì chǔ chén ōu。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

鸟噪猿呼昼闭门,寂寥谁识古皇尊。niǎo zào yuán hū zhòu bì mén,jì liáo shuí shí gǔ huáng zūn。
青牛久已辞辕轭,白鹤时来访子孙。qīng niú jiǔ yǐ cí yuán è,bái hè shí lái fǎng zi sūn。
山近朔风吹积雪,天寒落日淡孤村。shān jìn shuò fēng chuī jī xuě,tiān hán luò rì dàn gū cūn。
道人应怪游人众,汲尽阶前井水浑。dào rén yīng guài yóu rén zhòng,jí jǐn jiē qián jǐng shuǐ hún。

自清平镇游楼观、五郡、大秦、延生、仙游、往返四日,得十一诗,寄子由同作其四大秦寺

苏轼

古观正依林麓断,居民来就水泉甘。gǔ guān zhèng yī lín lù duàn,jū mín lái jiù shuǐ quán gān。
乱溪赴渭争趋北,飞鸟迎山不复南。luàn xī fù wèi zhēng qū běi,fēi niǎo yíng shān bù fù nán。
羽客衣冠朝上象,野人香火祝春蚕。yǔ kè yī guān cháo shàng xiàng,yě rén xiāng huǒ zhù chūn cán。
汝师岂解言符命,山鬼何知托老聃。rǔ shī qǐ jiě yán fú mìng,shān guǐ hé zhī tuō lǎo dān。

亡伯提刑郎中挽诗二首,甲辰十二月八日凤翔官舍书

苏轼

才贤世有几,廊庙忍轻遗。cái xián shì yǒu jǐ,láng miào rěn qīng yí。
公在不早用,人今方见思。gōng zài bù zǎo yòng,rén jīn fāng jiàn sī。
故山松郁郁,旧史印累累。gù shān sōng yù yù,jiù shǐ yìn lèi lèi。
惟有同乡老,闻名尚涕洟。wéi yǒu tóng xiāng lǎo,wén míng shàng tì tì。

亡伯提刑郎中挽诗二首,甲辰十二月八日凤翔官舍书

苏轼

挥手东门别,朱颜鬓未霜。huī shǒu dōng mén bié,zhū yán bìn wèi shuāng。
至今如梦寐,未信有存亡。zhì jīn rú mèng mèi,wèi xìn yǒu cún wáng。
后事书千纸,新坟天一方。hòu shì shū qiān zhǐ,xīn fén tiān yī fāng。
谁能悲楚相,抵掌悟君王。shuí néng bēi chǔ xiāng,dǐ zhǎng wù jūn wáng。

绿筠亭

苏轼

爱竹能延客,求诗剩挂墙。ài zhú néng yán kè,qiú shī shèng guà qiáng。
风梢千纛乱,月影万夫长。fēng shāo qiān dào luàn,yuè yǐng wàn fū zhǎng。
谷鸟惊棋响,山蜂识酒香。gǔ niǎo jīng qí xiǎng,shān fēng shí jiǔ xiāng。
只应陶靖节,会听北窗凉。zhǐ yīng táo jìng jié,huì tīng běi chuāng liáng。