古诗词

赠昙秀

苏轼

白云出山初无心,栖乌何必恋旧林。bái yún chū shān chū wú xīn,qī wū hé bì liàn jiù lín。
道人偶爱山水故,纵步不知湖岭深。dào rén ǒu ài shān shuǐ gù,zòng bù bù zhī hú lǐng shēn。
空岩已礼百千相,曹溪更欲瞻遗像。kōng yán yǐ lǐ bǎi qiān xiāng,cáo xī gèng yù zhān yí xiàng。
要知水味孰冷暖,始信梦时非幻妄。yào zhī shuǐ wèi shú lěng nuǎn,shǐ xìn mèng shí fēi huàn wàng。
袖中忽出贝叶书,中有璧月缀星珠。xiù zhōng hū chū bèi yè shū,zhōng yǒu bì yuè zhuì xīng zhū。
人间胜绝略已遍,匡庐南岭并西湖。rén jiān shèng jué lüè yǐ biàn,kuāng lú nán lǐng bìng xī hú。
西湖北望三千里,大堤冉冉横秋水。xī hú běi wàng sān qiān lǐ,dà dī rǎn rǎn héng qiū shuǐ。
诵师佳句说南屏,瘴云应逐秋风靡。sòng shī jiā jù shuō nán píng,zhàng yún yīng zhú qiū fēng mí。
胡为只作十日欢,杖策复寻归路难。hú wèi zhǐ zuò shí rì huān,zhàng cè fù xún guī lù nán。
留师笋蕨不足道,怅望荔子何时丹。liú shī sǔn jué bù zú dào,chàng wàng lì zi hé shí dān。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵乐著作送酒

苏轼

少年多病怯杯觞,老去方知此味长。shǎo nián duō bìng qiè bēi shāng,lǎo qù fāng zhī cǐ wèi zhǎng。
万斛羁愁都似雪,一壶春酒若为汤。wàn hú jī chóu dōu shì xuě,yī hú chūn jiǔ ruò wèi tāng。

次韵乐著作天庆观醮

苏轼

浊世纷纷肯下临,梦寻飞步五云深。zhuó shì fēn fēn kěn xià lín,mèng xún fēi bù wǔ yún shēn。
无因上到通明殿,只许微闻玉佩音。wú yīn shàng dào tōng míng diàn,zhǐ xǔ wēi wén yù pèi yīn。

武昌酌菩萨泉送王子立

苏轼

送行无酒亦无钱,劝尔一杯菩萨泉。sòng xíng wú jiǔ yì wú qián,quàn ěr yī bēi pú sà quán。
何处低头不见我,四方同此水中天。hé chù dī tóu bù jiàn wǒ,sì fāng tóng cǐ shuǐ zhōng tiān。

闻捷

苏轼

闻说官军取乞訚,将军旗鼓捷如神。wén shuō guān jūn qǔ qǐ yín,jiāng jūn qí gǔ jié rú shén。
故知无定河边柳,得共中原雪絮春。gù zhī wú dìng hé biān liǔ,dé gòng zhōng yuán xuě xù chūn。

记梦回文二首,并叙

苏轼

酡颜玉碗捧纤纤,乱点馀花唾碧衫。tuó yán yù wǎn pěng xiān xiān,luàn diǎn yú huā tuò bì shān。
歌咽水云凝静院,梦惊松雪落空岩。gē yàn shuǐ yún níng jìng yuàn,mèng jīng sōng xuě luò kōng yán。

记梦回文二首,并叙

苏轼

空花落尽酒倾缸,日上山融雪涨江。kōng huā luò jǐn jiǔ qīng gāng,rì shàng shān róng xuě zhǎng jiāng。
红焙浅瓯新火活,龙团小碾斗晴窗。hóng bèi qiǎn ōu xīn huǒ huó,lóng tuán xiǎo niǎn dòu qíng chuāng。

李委吹笛,并引

苏轼

山头孤鹤向南飞,载我南游到九疑。shān tóu gū hè xiàng nán fēi,zài wǒ nán yóu dào jiǔ yí。
下界何人也吹笛,可怜时复犯龟兹。xià jiè hé rén yě chuī dí,kě lián shí fù fàn guī zī。

蜀僧明操思归书龙丘子壁

苏轼

久厌劳生能几日,莫将归思扰衰年。jiǔ yàn láo shēng néng jǐ rì,mò jiāng guī sī rǎo shuāi nián。
片云会得无心否?piàn yún huì dé wú xīn fǒu?
南北东西只一天。nán běi dōng xī zhǐ yī tiān。

南堂五首

苏轼

江上西山半隐堤,此邦台馆一时西。jiāng shàng xī shān bàn yǐn dī,cǐ bāng tái guǎn yī shí xī。
南堂独有西南向,卧看千帆落浅溪。nán táng dú yǒu xī nán xiàng,wò kàn qiān fān luò qiǎn xī。

南堂五首

苏轼

暮年眼力嗟犹在,多病颠毛却未华。mù nián yǎn lì jiē yóu zài,duō bìng diān máo què wèi huá。
故作明窗书小字,更开幽室养丹砂。gù zuò míng chuāng shū xiǎo zì,gèng kāi yōu shì yǎng dān shā。

南堂五首

苏轼

他时夜雨困移床,坐厌愁声点客肠。tā shí yè yǔ kùn yí chuáng,zuò yàn chóu shēng diǎn kè cháng。
一听南堂新瓦响,似闻东坞小荷香。yī tīng nán táng xīn wǎ xiǎng,shì wén dōng wù xiǎo hé xiāng。

南堂五首

苏轼

山家为割千房蜜,稚子新畦五亩蔬。shān jiā wèi gē qiān fáng mì,zhì zi xīn qí wǔ mǔ shū。
更有南堂堪著客,不忧门外故人车。gèng yǒu nán táng kān zhù kè,bù yōu mén wài gù rén chē。

南堂五首

苏轼

扫地焚香闭阁眠,簟纹如水帐如烟。sǎo dì fén xiāng bì gé mián,diàn wén rú shuǐ zhàng rú yān。
客来梦觉知何处,挂起西窗浪接天。kè lái mèng jué zhī hé chù,guà qǐ xī chuāng làng jiē tiān。

子由作二颂,颂石台长老问公:手写《莲经》,字如黑蚁,且诵万遍,胁不至席二十馀年。予亦作二首

苏轼

眼前扰扰黑蚍蜉,口角霏霏白唾珠。yǎn qián rǎo rǎo hēi pí fú,kǒu jiǎo fēi fēi bái tuò zhū。
要识吾师无碍处,试将烧却看瞋无。yào shí wú shī wú ài chù,shì jiāng shāo què kàn chēn wú。

子由作二颂,颂石台长老问公:手写《莲经》,字如黑蚁,且诵万遍,胁不至席二十馀年。予亦作二首

苏轼

眼睛心地两虚圆,胁不沾床二十年。yǎn jīng xīn dì liǎng xū yuán,xié bù zhān chuáng èr shí nián。
谁信吾师非不睡,睡蛇已死得安眠。shuí xìn wú shī fēi bù shuì,shuì shé yǐ sǐ dé ān mián。