古诗词

辨道歌

苏轼

北方正气名祛邪,东郊西应归中华。běi fāng zhèng qì míng qū xié,dōng jiāo xī yīng guī zhōng huá。
离南为室坎为家,先凝白雪生黄芽。lí nán wèi shì kǎn wèi jiā,xiān níng bái xuě shēng huáng yá。
黄河流驾紫河车,水精池产红莲花。huáng hé liú jià zǐ hé chē,shuǐ jīng chí chǎn hóng lián huā。
赤龙腾霄惊盘蛇,奼女含笑婴儿呀。chì lóng téng xiāo jīng pán shé,chà nǚ hán xiào yīng ér ya。
十二楼瞰灵泉䨟,华池玉液阴交加。shí èr lóu kàn líng quán wā,huá chí yù yè yīn jiāo jiā。
子驰午前无停差,三田聚宝真生涯。zi chí wǔ qián wú tíng chà,sān tián jù bǎo zhēn shēng yá。
龟精凤髓填谽谺,天地骇有鬼神嗟。guī jīng fèng suǐ tián hān xiā,tiān dì hài yǒu guǐ shén jiē。
一丹休别内外砂,长修久饵须升遐。yī dān xiū bié nèi wài shā,zhǎng xiū jiǔ ěr xū shēng xiá。
肠中澄结无馀柤,俗骨变换颜如葩。cháng zhōng chéng jié wú yú zhā,sú gǔ biàn huàn yán rú pā。
哀哉世人争齿牙,指伪为真正为哇。āi zāi shì rén zhēng chǐ yá,zhǐ wěi wèi zhēn zhèng wèi wa。
轻肥甘美形骄奢,谲诡诈妄言矜夸。qīng féi gān měi xíng jiāo shē,jué guǐ zhà wàng yán jīn kuā。
游鱼在网兔在罝,一气顿尽犹呕哑。yóu yú zài wǎng tù zài jū,yī qì dùn jǐn yóu ǒu yǎ。
馀生所托诚栖槎,九原枯髀如乱麻。yú shēng suǒ tuō chéng qī chá,jiǔ yuán kū bì rú luàn má。
胡不断众如镆铘,空与利名交撑拿。hú bù duàn zhòng rú mò yé,kōng yǔ lì míng jiāo chēng ná。
胡不腾踏如文騧,可惜贪爱相漫洿。hú bù téng tà rú wén guā,kě xī tān ài xiāng màn wū。
真心道意非不嘉,餐金闲暇非虚哗。zhēn xīn dào yì fēi bù jiā,cān jīn xián xiá fēi xū huā。
何须横议相疵瘕,众口并发鸣群鸦。hé xū héng yì xiāng cī jiǎ,zhòng kǒu bìng fā míng qún yā。
安知聚散同鱼虾,自缠如茧居如蜗。ān zhī jù sàn tóng yú xiā,zì chán rú jiǎn jū rú wō。
日怀嗔喜甘笼笯,其去死地犹猎豭。rì huái chēn xǐ gān lóng nú,qí qù sǐ dì yóu liè jiā。
吾恨尔见有所遮,海波或至惊井蛙。wú hèn ěr jiàn yǒu suǒ zhē,hǎi bō huò zhì jīng jǐng wā。
乌轮即晚蟾影斜,吾时俱睹超云霞。wū lún jí wǎn chán yǐng xié,wú shí jù dǔ chāo yún xiá。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

春帖子词:皇帝阁六首

苏轼

圣主忧民未解颜,天教瑞雪报丰年。shèng zhǔ yōu mín wèi jiě yán,tiān jiào ruì xuě bào fēng nián。
苍龙挂阙农祥正,老稚相呼看藉田。cāng lóng guà quē nóng xiáng zhèng,lǎo zhì xiāng hū kàn jí tián。

春帖子词:皇帝阁六首

苏轼

昨夜东风入律新,玉关知有受降人。zuó yè dōng fēng rù lǜ xīn,yù guān zhī yǒu shòu jiàng rén。
圣恩与解河湟冻,共得中原草木春。shèng ēn yǔ jiě hé huáng dòng,gòng dé zhōng yuán cǎo mù chūn。

春帖子词:皇帝阁六首

苏轼

翰林职在明光里,行乐诗成拜舞中。hàn lín zhí zài míng guāng lǐ,xíng lè shī chéng bài wǔ zhōng。
不待惊开小桃杏,始知天子是天公。bù dài jīng kāi xiǎo táo xìng,shǐ zhī tiān zi shì tiān gōng。

太皇太后阁六首

苏轼

雕刻春何力,欣荣物自知。diāo kè chūn hé lì,xīn róng wù zì zhī。
发生虽有象,覆载本无私。fā shēng suī yǒu xiàng,fù zài běn wú sī。

太皇太后阁六首

苏轼

小殿黄金榜,珠帘白玉钩。xiǎo diàn huáng jīn bǎng,zhū lián bái yù gōu。
一声双日跸,春色满皇州。yī shēng shuāng rì bì,chūn sè mǎn huáng zhōu。

太皇太后阁六首

苏轼

仗下春朝散,宫中昼漏稀。zhàng xià chūn cháo sàn,gōng zhōng zhòu lòu xī。
两厢休侍御,应下读书帏。liǎng xiāng xiū shì yù,yīng xià dú shū wéi。

太皇太后阁六首

苏轼

五日占云十日风,忧勤终岁为三农。wǔ rì zhàn yún shí rì fēng,yōu qín zhōng suì wèi sān nóng。
春来有喜何人见,好学神孙类祖宗。chūn lái yǒu xǐ hé rén jiàn,hǎo xué shén sūn lèi zǔ zōng。

太皇太后阁六首

苏轼

共道十年无腊雪,且欣三白压春田。gòng dào shí nián wú là xuě,qiě xīn sān bái yā chūn tián。
尽驱南亩扶犁手,稍发中都朽贯钱。jǐn qū nán mǔ fú lí shǒu,shāo fā zhōng dōu xiǔ guàn qián。

太皇太后阁六首

苏轼

不独清心能省事,应缘克已自销兵。bù dú qīng xīn néng shěng shì,yīng yuán kè yǐ zì xiāo bīng。
传闻塞外千君长,欲趁新年贺太平。chuán wén sāi wài qiān jūn zhǎng,yù chèn xīn nián hè tài píng。

皇太后阁六首

苏轼

宝册琼瑶重,新庭松桂香。bǎo cè qióng yáo zhòng,xīn tíng sōng guì xiāng。
雪消春未动,碧瓦丽朝阳。xuě xiāo chūn wèi dòng,bì wǎ lì cháo yáng。

皇太后阁六首

苏轼

瑞日明天仗,仙云拥寿山。ruì rì míng tiān zhàng,xiān yún yōng shòu shān。
倚栏春昼永,金母在人间。yǐ lán chūn zhòu yǒng,jīn mǔ zài rén jiān。

皇太后阁六首

苏轼

朝罢金铺掩,人闲宝瑟尘。cháo bà jīn pù yǎn,rén xián bǎo sè chén。
欲知慈俭德,书史乐青春。yù zhī cí jiǎn dé,shū shǐ lè qīng chūn。

皇太后阁六首

苏轼

仙家日月本长闲,送腊迎春亦偶然。xiān jiā rì yuè běn zhǎng xián,sòng là yíng chūn yì ǒu rán。
翠管银罂传故事,金花彩胜作新年。cuì guǎn yín yīng chuán gù shì,jīn huā cǎi shèng zuò xīn nián。

皇太后阁六首

苏轼

彤史年来不绝书,三朝德化妇承姑。tóng shǐ nián lái bù jué shū,sān cháo dé huà fù chéng gū。
宫中侍女减珠翠,雪里贫民得裤襦。gōng zhōng shì nǚ jiǎn zhū cuì,xuě lǐ pín mín dé kù rú。

皇太后阁六首

苏轼

边庭无事羽书稀,闲遣词臣进小诗。biān tíng wú shì yǔ shū xī,xián qiǎn cí chén jìn xiǎo shī。
共助至尊歌喜事,今年春日得春衣。gòng zhù zhì zūn gē xǐ shì,jīn nián chūn rì dé chūn yī。