古诗词

送司勋子才丈赴梓州

苏轼

别日已苦迫,见日未可期。bié rì yǐ kǔ pò,jiàn rì wèi kě qī。
曷不惜此日,相从把酒卮。hé bù xī cǐ rì,xiāng cóng bǎ jiǔ zhī。
人生初甚乐,譬若枰上棋。rén shēng chū shén lè,pì ruò píng shàng qí。
纵横听汝手,聚散岂吾知。zòng héng tīng rǔ shǒu,jù sàn qǐ wú zhī。
胡为复嗟叹,实恨相识迟。hú wèi fù jiē tàn,shí hèn xiāng shí chí。
念昔非亲旧,闻名自童儿。niàn xī fēi qīn jiù,wén míng zì tóng ér。
不见常隐忧,见之百忧披。bù jiàn cháng yǐn yōu,jiàn zhī bǎi yōu pī。
相从未云几,别泪遽已垂。xiāng cóng wèi yún jǐ,bié lèi jù yǐ chuí。
有如云间鹤,影过落寒池。yǒu rú yún jiān hè,yǐng guò luò hán chí。
举头已千里,可见不可追。jǔ tóu yǐ qiān lǐ,kě jiàn bù kě zhuī。
我本蜀诸生,能言公少时。wǒ běn shǔ zhū shēng,néng yán gōng shǎo shí。
初为成都掾,治狱官苦卑。chū wèi chéng dōu yuàn,zhì yù guān kǔ bēi。
高才绝伦辈,邦伯忘等夷。gāo cái jué lún bèi,bāng bó wàng děng yí。
是时最少年,白皙未有髭。shì shí zuì shǎo nián,bái xī wèi yǒu zī。
风流能痛饮,敏捷好论诗。fēng liú néng tòng yǐn,mǐn jié hǎo lùn shī。
勇于鞲上鹰,不啻囊中锥。yǒng yú gōu shàng yīng,bù chì náng zhōng zhuī。
去蜀曾未久,得县复来眉。qù shǔ céng wèi jiǔ,dé xiàn fù lái méi。
簿书纷满前,指画涣无疑。bù shū fēn mǎn qián,zhǐ huà huàn wú yí。
一年吏已服,渐能省鞭笞。yī nián lì yǐ fú,jiàn néng shěng biān chī。
二年民尽信,不复烦文移。èr nián mín jǐn xìn,bù fù fán wén yí。
三年厌闲寂,终日事桐丝。sān nián yàn xián jì,zhōng rì shì tóng sī。
客来投其辖,醉倒不容辞。kè lái tóu qí xiá,zuì dào bù róng cí。
至今三十年,父老犹嗟咨。zhì jīn sān shí nián,fù lǎo yóu jiē zī。
东川晚乃至,观者塞路岐。dōng chuān wǎn nǎi zhì,guān zhě sāi lù qí。
但见东人喜,不知西人悲。dàn jiàn dōng rén xǐ,bù zhī xī rén bēi。
如今又继往,人事亦可奇。rú jīn yòu jì wǎng,rén shì yì kě qí。
嗟此信偶然,或云数使之。jiē cǐ xìn ǒu rán,huò yún shù shǐ zhī。
王城多高爵,要路人争驰。wáng chéng duō gāo jué,yào lù rén zhēng chí。
公来席未暖,去不淅晨炊。gōng lái xí wèi nuǎn,qù bù xī chén chuī。
屡为蜀人得,毋乃天见私。lǚ wèi shǔ rén dé,wú nǎi tiān jiàn sī。
吾徒本学道,穷达理素推。wú tú běn xué dào,qióng dá lǐ sù tuī。
况为二千石,所至可乐嬉。kuàng wèi èr qiān shí,suǒ zhì kě lè xī。
细思为县日,宾友存者谁。xì sī wèi xiàn rì,bīn yǒu cún zhě shuí。
或终卧茅屋,或去悬金龟。huò zhōng wò máo wū,huò qù xuán jīn guī。
或已登鬼籍,墓木如门楣。huò yǐ dēng guǐ jí,mù mù rú mén méi。
感时何倏忽,抚旧应涕洟。gǎn shí hé shū hū,fǔ jiù yīng tì tì。
紫绶著更好,红颜蔚不衰。zǐ shòu zhù gèng hǎo,hóng yán wèi bù shuāi。
权奇玉勒马,阿那胡琴姬。quán qí yù lēi mǎ,ā nà hú qín jī。
逢人可与乐,慎勿苦相思。féng rén kě yǔ lè,shèn wù kǔ xiāng sī。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵子由赠吴子野先生二绝句

苏轼

江令苍苔围故宅,谢家语燕集华堂。jiāng lìng cāng tái wéi gù zhái,xiè jiā yǔ yàn jí huá táng。
先生笑说江南事,只有青山绕建康。xiān shēng xiào shuō jiāng nán shì,zhǐ yǒu qīng shān rào jiàn kāng。

澄迈驿通潮阁二首

苏轼

倦客愁闻归路遥,眼明飞阁俯长桥。juàn kè chóu wén guī lù yáo,yǎn míng fēi gé fǔ zhǎng qiáo。
贪看白鹭横秋浦,不觉青林没晚潮。tān kàn bái lù héng qiū pǔ,bù jué qīng lín méi wǎn cháo。

澄迈驿通潮阁二首

苏轼

馀生欲老海南村,帝遣巫阳招我魂。yú shēng yù lǎo hǎi nán cūn,dì qiǎn wū yáng zhāo wǒ hún。
杳杳天低鹘没处,青山一发是中原。yǎo yǎo tiān dī gǔ méi chù,qīng shān yī fā shì zhōng yuán。

雨夜宿净行院

苏轼

芒鞋不踏利名场,一叶轻舟寄淼茫。máng xié bù tà lì míng chǎng,yī yè qīng zhōu jì miǎo máng。
林下对床听夜雨,静无灯火照凄凉。lín xià duì chuáng tīng yè yǔ,jìng wú dēng huǒ zhào qī liáng。

合浦愈上人,以诗名岭外,将访道南岳,留诗壁上云:闲伴孤云自在飞。东坡居士过其精舍,戏和其韵

苏轼

孤云出岫岂求伴,锡杖凌空自要飞。gū yún chū xiù qǐ qiú bàn,xī zhàng líng kōng zì yào fēi。
为问庭松尚西指,不知老奘几时归。wèi wèn tíng sōng shàng xī zhǐ,bù zhī lǎo zàng jǐ shí guī。

书韩干二马

苏轼

赤髯碧眼老鲜卑,回策如萦独善骑。chì rán bì yǎn lǎo xiān bēi,huí cè rú yíng dú shàn qí。
赭白紫骝俱绝世,马中湛岳有妍姿。zhě bái zǐ liú jù jué shì,mǎ zhōng zhàn yuè yǒu yán zī。

往年,宿瓜步,梦中得小绝,录示谢民师

苏轼

吴塞蒹葭空碧海,隋宫杨柳只金堤。wú sāi jiān jiā kōng bì hǎi,suí gōng yáng liǔ zhǐ jīn dī。
春风自恨无情水,吹得东流竟日西。chūn fēng zì hèn wú qíng shuǐ,chuī dé dōng liú jìng rì xī。

跋王进叔所藏画五首·其一·徐熙杏花

苏轼

江左风流王谢家,尽携书画到天涯。jiāng zuǒ fēng liú wáng xiè jiā,jǐn xié shū huà dào tiān yá。
却因梅雨丹青暗,洗出徐熙落墨花。què yīn méi yǔ dān qīng àn,xǐ chū xú xī luò mò huā。

跋王进叔所藏画五首·其二·赵昌四季:芍药

苏轼

倚竹佳人翠袖长,天寒犹著薄罗裳。yǐ zhú jiā rén cuì xiù zhǎng,tiān hán yóu zhù báo luó shang。
扬州近日红千叶,自是风流时世妆。yáng zhōu jìn rì hóng qiān yè,zì shì fēng liú shí shì zhuāng。

跋王进叔所藏画五首·其三·赵昌四季:踯躅

苏轼

枫林翠壁楚江边,踯躅千层不忍看。fēng lín cuì bì chǔ jiāng biān,zhí zhú qiān céng bù rěn kàn。
开卷便知归路近,剑南樵叟为施丹。kāi juǎn biàn zhī guī lù jìn,jiàn nán qiáo sǒu wèi shī dān。

跋王进叔所藏画五首·其四·赵昌四季:寒菊

苏轼

轻肌弱骨散幽葩,真是青裙两髻丫。qīng jī ruò gǔ sàn yōu pā,zhēn shì qīng qún liǎng jì yā。
便有佳名配黄菊,应缘霜后苦无花。biàn yǒu jiā míng pèi huáng jú,yīng yuán shuāng hòu kǔ wú huā。

跋王进叔所藏画五首·其五·赵昌四季:山茶

苏轼

游蜂掠尽粉丝黄,落蕊犹收蜜露香。yóu fēng lüè jǐn fěn sī huáng,luò ruǐ yóu shōu mì lù xiāng。
待得春风几枝在,年来杀菽有飞霜。dài dé chūn fēng jǐ zhī zài,nián lái shā shū yǒu fēi shuāng。

题灵峰寺壁

苏轼

灵峰山上宝陀寺,白发东坡又到来。líng fēng shān shàng bǎo tuó sì,bái fā dōng pō yòu dào lái。
前世德云今我是,依稀犹记妙高台。qián shì dé yún jīn wǒ shì,yī xī yóu jì miào gāo tái。

东坡居士过龙光,求大竹作肩舆,得两竿。南华圭首座,方受请为此山长老。乃留一偈院中,须其至,授之,以为他时语录中第一问

苏轼

斫得龙光竹两竿,持归岭北万人看。zhuó dé lóng guāng zhú liǎng gān,chí guī lǐng běi wàn rén kàn。
竹中一滴曹溪水,涨起西江十八滩。zhú zhōng yī dī cáo xī shuǐ,zhǎng qǐ xī jiāng shí bā tān。

赠岭上老人

苏轼

鹤骨霜髯心已灰,青松合抱手亲栽。hè gǔ shuāng rán xīn yǐ huī,qīng sōng hé bào shǒu qīn zāi。
问翁大庾岭头住,曾见南迁几个回?wèn wēng dà yǔ lǐng tóu zhù,céng jiàn nán qiān jǐ gè huí?