古诗词

送司勋子才丈赴梓州

苏轼

别日已苦迫,见日未可期。bié rì yǐ kǔ pò,jiàn rì wèi kě qī。
曷不惜此日,相从把酒卮。hé bù xī cǐ rì,xiāng cóng bǎ jiǔ zhī。
人生初甚乐,譬若枰上棋。rén shēng chū shén lè,pì ruò píng shàng qí。
纵横听汝手,聚散岂吾知。zòng héng tīng rǔ shǒu,jù sàn qǐ wú zhī。
胡为复嗟叹,实恨相识迟。hú wèi fù jiē tàn,shí hèn xiāng shí chí。
念昔非亲旧,闻名自童儿。niàn xī fēi qīn jiù,wén míng zì tóng ér。
不见常隐忧,见之百忧披。bù jiàn cháng yǐn yōu,jiàn zhī bǎi yōu pī。
相从未云几,别泪遽已垂。xiāng cóng wèi yún jǐ,bié lèi jù yǐ chuí。
有如云间鹤,影过落寒池。yǒu rú yún jiān hè,yǐng guò luò hán chí。
举头已千里,可见不可追。jǔ tóu yǐ qiān lǐ,kě jiàn bù kě zhuī。
我本蜀诸生,能言公少时。wǒ běn shǔ zhū shēng,néng yán gōng shǎo shí。
初为成都掾,治狱官苦卑。chū wèi chéng dōu yuàn,zhì yù guān kǔ bēi。
高才绝伦辈,邦伯忘等夷。gāo cái jué lún bèi,bāng bó wàng děng yí。
是时最少年,白皙未有髭。shì shí zuì shǎo nián,bái xī wèi yǒu zī。
风流能痛饮,敏捷好论诗。fēng liú néng tòng yǐn,mǐn jié hǎo lùn shī。
勇于鞲上鹰,不啻囊中锥。yǒng yú gōu shàng yīng,bù chì náng zhōng zhuī。
去蜀曾未久,得县复来眉。qù shǔ céng wèi jiǔ,dé xiàn fù lái méi。
簿书纷满前,指画涣无疑。bù shū fēn mǎn qián,zhǐ huà huàn wú yí。
一年吏已服,渐能省鞭笞。yī nián lì yǐ fú,jiàn néng shěng biān chī。
二年民尽信,不复烦文移。èr nián mín jǐn xìn,bù fù fán wén yí。
三年厌闲寂,终日事桐丝。sān nián yàn xián jì,zhōng rì shì tóng sī。
客来投其辖,醉倒不容辞。kè lái tóu qí xiá,zuì dào bù róng cí。
至今三十年,父老犹嗟咨。zhì jīn sān shí nián,fù lǎo yóu jiē zī。
东川晚乃至,观者塞路岐。dōng chuān wǎn nǎi zhì,guān zhě sāi lù qí。
但见东人喜,不知西人悲。dàn jiàn dōng rén xǐ,bù zhī xī rén bēi。
如今又继往,人事亦可奇。rú jīn yòu jì wǎng,rén shì yì kě qí。
嗟此信偶然,或云数使之。jiē cǐ xìn ǒu rán,huò yún shù shǐ zhī。
王城多高爵,要路人争驰。wáng chéng duō gāo jué,yào lù rén zhēng chí。
公来席未暖,去不淅晨炊。gōng lái xí wèi nuǎn,qù bù xī chén chuī。
屡为蜀人得,毋乃天见私。lǚ wèi shǔ rén dé,wú nǎi tiān jiàn sī。
吾徒本学道,穷达理素推。wú tú běn xué dào,qióng dá lǐ sù tuī。
况为二千石,所至可乐嬉。kuàng wèi èr qiān shí,suǒ zhì kě lè xī。
细思为县日,宾友存者谁。xì sī wèi xiàn rì,bīn yǒu cún zhě shuí。
或终卧茅屋,或去悬金龟。huò zhōng wò máo wū,huò qù xuán jīn guī。
或已登鬼籍,墓木如门楣。huò yǐ dēng guǐ jí,mù mù rú mén méi。
感时何倏忽,抚旧应涕洟。gǎn shí hé shū hū,fǔ jiù yīng tì tì。
紫绶著更好,红颜蔚不衰。zǐ shòu zhù gèng hǎo,hóng yán wèi bù shuāi。
权奇玉勒马,阿那胡琴姬。quán qí yù lēi mǎ,ā nà hú qín jī。
逢人可与乐,慎勿苦相思。féng rén kě yǔ lè,shèn wù kǔ xiāng sī。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

寿阳岸下

苏轼

街东街西翠幄成,池南池北绿钱生。jiē dōng jiē xī cuì wò chéng,chí nán chí běi lǜ qián shēng。
幽人独来带残酒,偶听黄鹂第一声。yōu rén dú lái dài cán jiǔ,ǒu tīng huáng lí dì yī shēng。

村醪二尊献张平阳其一

苏轼

万户春浓酒似油,想须百瓮到床头。wàn hù chūn nóng jiǔ shì yóu,xiǎng xū bǎi wèng dào chuáng tóu。
主人日饮三千客,应笑穷官送督邮。zhǔ rén rì yǐn sān qiān kè,yīng xiào qióng guān sòng dū yóu。

谢张太原送蒲桃

苏轼

冷官门户日萧条,亲旧音书半寂寥。lěng guān mén hù rì xiāo tiáo,qīn jiù yīn shū bàn jì liáo。
惟有太原张县令,年年专遣送蒲桃。wéi yǒu tài yuán zhāng xiàn lìng,nián nián zhuān qiǎn sòng pú táo。

读《晋史》

苏轼

沧海横流血作津,犬羊角出竞称真。cāng hǎi héng liú xuè zuò jīn,quǎn yáng jiǎo chū jìng chēng zhēn。
中原岂是无豪杰,天遣群雄杀晋人。zhōng yuán qǐ shì wú háo jié,tiān qiǎn qún xióng shā jìn rén。

读《王衍传》

苏轼

文非经国武非英,终日虚谈取盛名。wén fēi jīng guó wǔ fēi yīng,zhōng rì xū tán qǔ shèng míng。
至竟开门延羯寇,始知清论误苍生。zhì jìng kāi mén yán jié kòu,shǐ zhī qīng lùn wù cāng shēng。

读后魏《贺狄干传》

苏轼

羊犬争雄宇内残,文风犹自到长安。yáng quǎn zhēng xióng yǔ nèi cán,wén fēng yóu zì dào zhǎng ān。
当时枉被诗书误,惟有鲜卑贺狄干。dāng shí wǎng bèi shī shū wù,wéi yǒu xiān bēi hè dí gàn。

风水洞闻二禽

苏轼

林外一声青竹笋,坐间半醉白头翁。lín wài yī shēng qīng zhú sǔn,zuò jiān bàn zuì bái tóu wēng。
春山最好不归去,惭愧春禽解劝侬。chūn shān zuì hǎo bù guī qù,cán kuì chūn qín jiě quàn nóng。

和吴少卿绝句

苏轼

欲伴骚人赋百篇,归心要及菊花前。yù bàn sāo rén fù bǎi piān,guī xīn yào jí jú huā qián。
明朝知覆谁家瓿,犹有桓谭道必传。míng cháo zhī fù shuí jiā bù,yóu yǒu huán tán dào bì chuán。

天圣二僧皆蜀人,不见,留二绝

苏轼

家山忘了脚腾腾,试作巴谈却解应。jiā shān wàng le jiǎo téng téng,shì zuò bā tán què jiě yīng。
不为游人问乡里,岂知身是锦城僧。bù wèi yóu rén wèn xiāng lǐ,qǐ zhī shēn shì jǐn chéng sēng。

天圣二僧皆蜀人,不见,留二绝

苏轼

方丈门开怪不迎,给孤邀供未还城。fāng zhàng mén kāi guài bù yíng,gěi gū yāo gōng wèi hái chéng。
兴来且作寻安道,醉后何须觅老兵。xīng lái qiě zuò xún ān dào,zuì hòu hé xū mì lǎo bīng。

欲往湖州,见孙莘老,别公辅、希元、彦远、醇之、穆仲

苏轼

秋来欲见紫髯翁,待得梅花细萼红。qiū lái yù jiàn zǐ rán wēng,dài dé méi huā xì è hóng。
记取上元灯火夜,道人犹在水晶宫。jì qǔ shàng yuán dēng huǒ yè,dào rén yóu zài shuǐ jīng gōng。

过潍州驿,见蔡君谟题诗壁上云:「绰约新娇生眼底,逡巡旧事上眉尖。春来试问愁多少,得似春潮夜夜添。」不知为谁而作也?和一首

苏轼

长垂玉箸残妆脸,肯为金钗露指尖。zhǎng chuí yù zhù cán zhuāng liǎn,kěn wèi jīn chāi lù zhǐ jiān。
万斛闲愁何日尽,一分真态更难添。wàn hú xián chóu hé rì jǐn,yī fēn zhēn tài gèng nán tiān。

黄州春日杂书四绝

苏轼

楚乡春冷早梅天,柳色波光已斗妍。chǔ xiāng chūn lěng zǎo méi tiān,liǔ sè bō guāng yǐ dòu yán。
淮上雁行皆北向,可无消息到侬边。huái shàng yàn xíng jiē běi xiàng,kě wú xiāo xī dào nóng biān。

黄州春日杂书四绝

苏轼

中州腊尽春犹浅,只有梅花最可怜。zhōng zhōu là jǐn chūn yóu qiǎn,zhǐ yǒu méi huā zuì kě lián。
坐遣牡丹成俗物,丰肌弱骨不成妍。zuò qiǎn mǔ dān chéng sú wù,fēng jī ruò gǔ bù chéng yán。

黄州春日杂书四绝

苏轼

清晓披衣寻杖藜,隔墙已见最繁枝。qīng xiǎo pī yī xún zhàng lí,gé qiáng yǐ jiàn zuì fán zhī。